Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Rời khỏi xưởng dệt, Kim Phi vẫn chưa trở về, mà dẫn đội cận vệ đi tới cửa học viện sư phạm Kim Xuyên.

Trước kia mỗi lần tới nơi này, cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách, nhưng lần này tới lại yên tĩnh.

Nhóm Kim Phi đi tới cửa học viện sư phạm, phát hiện sân trường lớn như vậy lại không có một ai, đi thẳng tới khu nhà ở tập thể của giáo viên, cuối cùng cũng thấy Lục Liễu cầm cái mẹt đi ra.

"Ồ, tiên sinh, nghe nói ngài đã đi Đông Hải rồi, trở về từ lúc nào vậy?" Lục Liễu ngạc nhiên vui vẻ hỏi.

"Về từ tối hôm qua, " Kim Phi hỏi: "Lục Liễu cô nương, hôm nay sao trường học yên tĩnh vậy?"

"Trường học đang nghỉ lễ, " Lục Liễu nói: "Cũng sắp hết năm rồi, các học sinh về hết rồi!"

Kim Phi hơi lúng túng vỗ trán: "Nhìn cuộc sống của ta này, cũng mơ màng luôn rồi!"

Lục Liễu che miệng cười khẽ: "Tiên sinh tới học viện có chuyện gì không?” "Ta đến tìm Phương tiên sinh, " Kim Phi hỏi: "Phương tiên sinh trở về chưa?"


"Vẫn chưa, " Lục Liễu nói: "Phương gia gia nói mình lớn tuổi rồi, không muốn vất vả ngồi xe ngựa đi tới đi lui nữa, sau này trường học chính là nhà của ông ta!"

"Phương tiên sinh đã hi sinh cho học viện quá nhiều,' Kim Phi cảm động.

Ở thời đại phong kiến, đa số người dân đều rất coi trọng tình cảm với quê cha đất tổ, đặc biệt là người có học.

Có rất nhiều quan viên trong triều đình, mười mấy tuổi đã rời quê hương, sau đó ở đất khác làm quan cả đời, nhưng đến tuổi già, cũng sẽ trở về quê quán, chết cũng phải chôn ở mộ tổ tiên.

Nếu như chỗ làm việc cách nhà không xa, thì họ đều sẽ chạy trở về ăn mừng năm mới. Quê quán của Phương Linh Quân không hề xa Kim Xuyên, ông ta không trở

về ăn tết, là thật sự đã xem trường học là nhà.

"Tiên sinh, vừa hay ta cũng phải đi đưa thức ăn cho Phương gia gia, chúng ta cùng đi qua đi!"

Lục Liễu cầm mẹt đi tới phía trước dẫn đường.


Kim Phi nhìn thử trong mẹt, thấy một ít tảo bẹ khô và rau dại, y cau mày hỏi: "Phương tiên sinh thường ăn món này à?"

Tiền công y cho Phương Linh Quân không hề thấp, cho dù mỗi ngày đều ăn thịt cá thì cũng còn dư, nhưng Phương Linh Quân gần như cũng bù tiền công của mình vào cho học sinh rồi.

"Gia gia lớn tuổi, không ăn nổi thịt cá, chỉ thích ăn những thứ này." Lục Liễu giải thích: "Gia gia luôn nói, rong biển và cá muối đều là món ngon, không ngờ đời này mỗi ngày còn có thể được ăn món trong biển lớn, còn bảo thấy tiên sinh phải cảm tạ tiên sinh đấy."

Hai người cứ thế trò chuyện mà đi tới tiểu viện của Phương Linh Quân.

“Gia gia, Kim tiên sinh tới

Lục Liễu kêu một tiếng, sau đó đã thấy Phương Linh Quân cầm bút lông đi ra từ trong thư phòng.

Phương Linh Quân đeo. ặp kính lão, lại mặc cổ trang, trong đầu Kim Phi đột nhiên nảy ra hình ảnh một lão thiên sư trong một bộ truyện tranh được chuyển thể thành phim truyền hình mà đời trước y từng xem.

Thấy Kim Phi đã trở lại, Phương Linh Quân rất vui mừng: "Kim tiên sinh đã về rồi, mau vào thôi! Lục Li át nữa pha bình trà mang tới đây!"

"Được thôi, " Lục Liễu trả lời, sau đó cười với Kim Phi: "Tiên sinh cứ ngồi nói chuyện với gia gia một lát, ta đem rong biển đến phòng bếp, đi pha trà cho các ngài ngay!"

"Làm phiền Lục Liễu cô nương rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận