Nhưng Phương Linh Quân cũng biết, Kim Phi đã cố gắng hết sức, còn lại thì chỉ có thể giao cho thời gian.
"Tiên sinh cũng biết, tương lai ta chắc chắn sẽ dẹp yên được Trung Nguyên và Giang Nam, trong quá trình này, sẽ cân một số lượng nhân viên công tác lớn đến để chủ trì công việc đánh cường hào phân chia ruộng đất."
Kim Phi giải thích: "Trước đây, những công việc này đều do đội Chung Minh hoàn thành, nhưng do tốc độ mở rộng quá nhanh, rất nhiều huynh đệ mới tham gia vào đội Chung Minh được mấy ngày đã được phái đi phụ trách công việc chủ trì, còn thiếu kinh nghiệm, dẫn đến một số sai lầm trong việc đánh cường hào phân chia ruộng đất, khiến cho dân chúng cảm thấy không hài lòng.
Cho nên, ta muốn chọn một nhóm người từ đội Chung Minh, để tiến hành huấn luyện một cách có hệ thống nhằm giảm bớt những sai sót này, và cũng là làm chuẩn bị cho việc dẹp yên Trung Nguyên và Giang Nam sau này.”
"Càng chuẩn bị đầy đủ thì sau này càng có thể ung dung, huấn luyện một nhóm người trước là đúng." Phương Linh Quân cũng khẽ gật đầu: "Ngài cần ta làm gì? Ta nói trước, ta không có kinh nghiệm đánh cường hào phân chia ruộng đất, nên không thể dạy bọn họ được!"
“Ngài vất vả cả một năm, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, nên nghỉ ngơi cho tốt, ta bảo Tiểu Ngọc sắp xếp người đến huấn luyện là được rồi.”
Kim Phi nói: "Lớp huấn luyện cần sử dụng đến lớp học của ngài, mặc dù ngài chưa từng đi chủ trì đánh cường hào phân chia ruộng đất, nhưng ngài có thể dạy học mà, lúc ngài không có việc gì thì có thể đi nghe một chút, nếu phát hiện lời nói của huấn luyện viên có vấn đề thì ngài có thể nhắc nhở bọn họ một chút."
Cùng là kiến thức, cùng là học trò, có các giáo viên khác nhau thì sẽ tạo ra hiệu quả dạy dỗ hoàn toàn khác nhau.
Có kỹ năng chuyên môn, có một số người làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng bọn họ lại không giải thích được, lúc này rất cần một giáo sư chuyên nghiệp như Phương Linh Quân.
"Còn nói để ta nghỉ ngơi, đây không phải là giao việc cho ta à?”. Ngôn Tình Tổng Tài
Phương Linh Quân tức giận liếc mắt nhìn Kim Phi một cái, nhưng cũng không từ chối.
“Tiên sinh, ngài lại giao việc gì cho ông nội thế?”
Lục Liễu bưng mâm đi vào và cười hỏi.
Bên này, Kim Phi nói chuyện vui vẻ với Phương Linh Quân và Lục Liễu, nhưng trong ngự thư phòng, ba người Cửu công chúa, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm đều cau mày.
"Thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến mà!" Cửu công chúa đặt tấu chương xuống, buồn bực đến mức xoa giữa lông mày.
Từ lúc mới vừa gặp được Kim Phi, Kim Phi đã nói với Cửu công chúa là thời tiết của mấy năm gần đây hơi khác thường, mùa thu năm nay, Kim Phi vẫn luôn lo lắng khu vực Trung Nguyên sẽ có tuyết rơi dày đặc.
Sau khi bắt đầu mùa đông, Cửu công chúa đã yêu cầu Hàn Phong sắp xếp một số người đặc biệt chú ý đến tình hình thời tiết.
Tiểu Ngọc vừa nhận được tin tình báo do Cục tình báo gửi về, chứng minh lo lắng của Kim Phi là chính xác.
Bắt đầu từ mấy ngày trước, phía bắc của Trung Nguyên bắt đầu xuất hiện cảnh tượng tuyết rơi dày đặc, sau đó tuyết rơi càng ngày càng lớn hơn, bây giờ gần như đã quét qua toàn bộ khu vực Trung Nguyên, thậm chí ngay cả ven bờ sông Trường Giang cũng bắt đầu có tuyết rơi, hơn nữa phạm vi cũng có xu hướng mở rộng.
“Bệ hạ, tiên không phải tiên sinh đã về rồi ư?” Thiết Thế Hâm hỏi: “Tiên sinh đâu?”
Sau khi trở về từ Đông Hải, Thiết Thế Hâm cũng bắt đầu ngưỡng mộ Kim Phi, giống như có Kim Phi ở đây thì dường như cũng không có vấn đề gì.