Lúc Tiểu Ngọc rời khỏi ngự thư phòng, vẻ mặt cũng hơi chăm chú.
Trở lại khu vực làm việc của đội Chung Minh với nỗi băn khoăn nặng nề, phụ tá đi tới nghênh đón: "Đại nhân, tiên sinh đang đợi ngài ở văn phòng!"
Tiểu Ngọc nghe thấy vậy thì sửng sốt: "Chẳng lẽ tiên sinh đã biết tình hình ở Trung Nguyên rồi ư?"
Trong lòng đang băn khoăn, nhưng vẫn không dừng lại.
Lúc bước vào thu phòng, vẻ chăm chú trên mặt Tiểu Ngọc đã biến mất hoàn toàn, thay bằng nụ cười, nhìn về phía Kim Phi đang ngồi ở bên giường: "Sao tiên sinh có thời gian rảnh đến chỗ của ta vậy?"
Trước đây, khi Kim Phi muốn biết bất kỳ thông tin gì, đều phái người gọi cô ấy đến, rất ít khi đích thân đến khu vực làm việc của đội Chung Minh.
“Đến đây nhìn xem Kim Phi đặt tờ báo trong tay xuống: "Nhân tiện, ta có chuyện muốn bàn bạc với cô một chút."
Tim Tiểu Ngọc đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, rót thêm trà vào chén trà cho Kim Phi: "Có chuyện gì vậy?"
“Ta muốn thành lập một lớp huấn luyện..." Kim Phi nói cho Tiểu Ngọc nghe về dự định của lớp huấn luyện một lần.
Tiểu Ngọc còn tưởng rằng Kim Phi biết chuyện ở Trung Nguyên chứ, nhưng lại phát hiện ra y đang nói chuyện khác thì trong lòng cô ấy cảm thấy hơi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Mở lớp huấn luyện là chuyện tốt mà, tiên sinh cần ta phối hợp như thế nào?"
“Đầu tiên là tuyển một nhóm học viên, tốt nhất là nên chọn một đám người trong số những huynh đệ của đội Chung Minh hiện tại, rồi mới chọn ra một số người trong đội ngũ trước đó có biểu hiện xuất sắc trong công tác đánh cường hào phân chia ruộng đất, để đến lớp huấn luyện để chia sẻ một chút về kinh nghiệm làm việc."
Kim Phi nói: "Sau này, nếu có công việc đánh cường hào phân chia ruộng đất thì những học viên này phải có khả năng tự mình lãnh đạo đội ngũ, chủ trì công việc!"
"Vâng; Tiểu Ngọc gật đầu thật mạnh: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Tiếp theo, Kim Phi và Tiểu Ngọc nói chuyện về một số vấn đề chỉ tiết của lớp huấn luyện, đến giữa trưa mới rời đi.
Sau bữa trưa, Kim Phi không ngủ trưa mà đi thẳng đến phòng thí nghiệm.
Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên đã đợi rất lâu rồi, khi nhìn thấy Kim Phi, hai người vội vàng chạy đến nghênh đón và chào hỏi.
"Những thứ ta yêu cầu các ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi hỏi.
"Chuẩn bị xong rồi, đang chờ ngài tới!" Vạn Hạc Minh xoa tay và hỏi: "Chúng †a có thể bắt đầu chưa?"
"Bắt đầu đi!" Kim Phi cho Thiết Chùy nghỉ ngơi, rồi mới dẫn Vạn Hạc Minh và Tả Chi Uyên chui vào phòng thí nghiệm.
Ba người đều là loại người đã vào phòng thí nghiệm là sẽ quên mất thời gian, chờ đến khi Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tâm đến đây để gọi Kim Phi về ăn cơm,
ba người mới đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Kim Phi nhìn thấy bên ngoài đã là một mảng trời mênh mông, tuyết dày bao phủ tất cả, và vẫn đang tiếp tục rơi xuống.
Mặc dù không có gió tuyết lớn như ở thành Du Quan, nhưng so với tuyết trong ký ức của Kim Phi thì vẫn lớn hơn rất nhiều.
"Tuyết bắt đầu rơi khi nào?" Kim Phi hỏi.
“Tiên sinh, mọi người vào trong được một lúc thì tuyết bắt đầu rơi, mãi cho đến tận bây giờ cũng chưa dừng lại." Vạn Vũ Hồng trả lời.
"Về ăn cơm đi, nếu không một lúc nữa đồ ăn sẽ lạnh." Bắc Thiên Tâm thúc giục.
"Đi thôi” Kim Phi gật đầu và đi theo Bắc Thiên Tâm trở về.
Mặc dù gió tuyết ở thành Du Quan rất lớn, nhưng nhiệt độ quá thấp, căn bản không thể ra ngoài, nhiệt độ của Xuyên Thục không thấp như ở thành Du Quan, dọc đường đi, Bắc Thiên Tâm giống như một đứa trẻ, nhảy về phía trước rất hào hứng.
Kim Phi đi cùng cô ấy lại khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Lúc đi ngang qua bên dưới một gốc cây, Bắc Thiên Tâm đột nhiên đá một cái về phía cái cây lớn.
Cái cây to to bằng đùi bị cô ấy đá đến mức rung chuyển dữ dội, tuyết đọng rơi xuống khắp người Kim Phi.