“Mọi người không phải muốn biết bọn ta từ đâu đến sao? Vì sao lại đến huyện Phong Lăng?”
Người thanh niên cầm loa sắt bắt đầu nhiệt tình diễn thuyết.
Bản thảo diễn thuyết là do Trần Văn Viễn viết, làm tổng biên tập của toà soạn lâu như vậy Trần Văn Viễn quá hiểu người dân, bản thảo nàu đơn giản, thẳng thắn không chỉ nói rõ lai lịch của tiêu cục Trấn Viễn cùng với mục đích bọn họ đến huyện Phong Lăng, còn luôn xoay quanh chủ đề sự đau khổ và nỗi quan tâm của người dân.
Ví dụ như lên án mạnh mẽ sự áp bức của địa chủ, cường hào đối với người dân và hộ kinh doanh nhỏ, sự bóc lột của thuế má nặng nề và thổ phi.
Lại thêm giọng điệu dõng dạc của quan văn thư, cảm xúc của người dân dưới đầu rất nhanh đã được thay đổi.
“Người đứng đầu tiêu cục Trấn Viễn của bọn ta tên là Kim Phi, cũng là quốc sư đại nhất do tiên hoàng bổ nhiệm!”
Quan văn thư nhìn thấy cảm xúc của người dân đã sắp đạt đến đích, nên bắt đầu giới thiệu Kim Phi: “Bọn ta vốn dĩ canh thủ tại thành Du Quan để tránh cho Đông Man lần nữa xâm nhập vào Đại Khang, nhưng quốc sư đại nhân biết được người dân trung nguyên không được mặc, không được ăn còn luôn bị các huyện lệnh và cường hào ức hiếp nên đã phái bọn ta đến huyện Phong Lăng để đánh đuổi huyện lệnh và cường hào, lấy lương thực của bọn họ để phát cháo, để mọi người chống chọi qua mùa đông này trước!”
“Quốc sư đại nhân vạn tuết”
Giọng nói vừa dứt, dưới đài đã vang lên tiếng hoan hô như nước chảy, người dân cũng quỳ đầy dưới đất.
Thông qua sự giảng giải của quan văn thư, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được lai lịch của tiêu cục Trấn Viễn.
Vị trí của huyện Phong Lăng ở bờ Nam Hoàng Hà, mọi năm Đông Nam xuống Nam xâm chiếm đều phải đến huyện Phong Lăng để làm tiền, nhưng mấy. năm gần đây lại không đến vốn dĩ người dân Phong Lăng cho rằng người Đông Nam đã đi nơi khác, bây giờ mới biết thì là bị quốc sư đại nhân và tiêu cục Trấn Viễn đánh bại, chặn lại ở bên ngoài thành Du Quan.
“Người Đông Man đều bị quốc sư đại nhân và tiêu cục Trấn Viễn chặn ở bên ngoài, quân phí huyện lệnh thu lại càng nhiều, thật sự không cần mặt mũi mà!”
“Huyện lệnh thu đó là tiền tiêu diệt thổ phỉ, không phải là tiền kháng chiến với Đông ManI”
“Bọn họ thu tiền rồi cũng đâu đi diệt thổ phi!”
“Thổ phỉ chính là bọn họ nuôi, ngươi trông mong bọn họ tiêu diệt thổ phỉ còn chỉ bằng trông mong Bồ Tát trong miếu!”
“Trông mong Bồ Tát cũng không bằng trông mong tiêu cục Trấn Viễn, bọn họ đã lấy được lương thực ra để cho cháo!”
“Đúng vậy, bọn họ rõ ràng có thể dùng những lương thực này để bán với giá tốt nhưng một phần tiền cũng không lấy..."
“Ngươi nhỏ tiếng chút lỡ như cho các nhân viên hộ tống nghe được muốn bán giả cáo thì ngươi hại mọi người thảm rồi!”
“Ngươi thôi đi, nhân viên hộ tống cũng đâu phải kẻ ngốc, vấn đề ta và ngươi có thể suy nghĩ được bọn họ không nghĩ đến sao? Vừa nãy quân gia này đã nói quốc sư đại nhân chính là kêu tiêu cục Trấn Viễn đến làm chủ cho người dân chúng tail”
Chuyện những ngày này mà tiêu cục Trấn Viễn làm tất cả mọi người đều nhìn thấy, huyện lệnh và người người hộ lớn ức hiếp người dân không phải ngày một ngày hai rồi, bọn họ bị tịch thu nhà cửa, người dân vui mừng từ trong đáy lòng.
“Mặt đất lạnh như vậy, quốc sư đại nhân lại không có ở đây, mọi người đừng quỳ nữa mau đứng lên đi!”