Ừ thì chạy trốn? Trung Nguyên bây giờ loạn như nồi cháo heo, ông ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, trốn đi đâu được bây giờ?
E rằng cùng lắm chỉ chạy được tầm mấy chục mét đã bị thổ phỉ và dân tị nạn bắt lại rồi.
Nghe nói tiêu cục Trấn Viễn đối xử tử tế với tù binh, huyện lệnh nghĩ trước nghĩ sau, đầu hàng tiêu cục Trấn Viễn là cách rút lui an toàn nhất cho ông ta!
Sau khi mặc xong quần áo, huyện lệnh cũng không dẫn theo nha dịch và người làm, ông ta tự đi một mình tới kho lương thực nhà họ Giang.
Đến cửa kho lương thực, nhìn khắp nơi đều là thi thể, huyện lệnh sợ đến mức. hai chân phát run, nhưng vẫn cố gắng đi vào trong.
Nhân viên hộ tống canh phòng phát hiện ra ông ta, chỉ là nhìn thấy huyện lệnh tới một mình, nên không bắt chết ông ta ngay tại chỗ, chỉ chĩa cung nỏ hạng nặng vào ông ta, hỏi: “Ai? Đứng lại! Dám đi tiếp đừng trách bọn ta không khách khít”
Huyện lệnh giơ cao hai tay: “Anh hùng tiêu cục Trấn Viễn ơi xin đừng ra tay vội, ta là Chu Khả An huyện lệnh huyện Gia Trí, ta muốn nói chuyện với các vị anh hùng một chút!”
Trung đội trưởng đội nhân viên hộ tống nghe thấy đội viên hô đầu hàng cũng chạy ra cửa, thấy nhân viên hố tống canh phòng nói thân phận huyện lệnh, im lặng một lát sau đó anh ta nói: “Ngươi vào đi, đừng mơ giở trò lừa gạt chúng tal”
“Không đâu, không đâu!” Huyện lệnh vừa bảo đảm, vừa đi vòng qua thi thể bước vào kho lương thực.
“Được rồi, ngươi đứng ở đó đi!” Trung đội trưởng ngăn không cho ông ta đi tiếp: “Muốn nói gì với chúng ta?”
“Tại hạ tên là Chu Khả Nan, là hậu duệ của người quen Phạm Tướng Quân
Trung đội trưởng cắt đứt lời giới thiệu của ông ta: “Ngươi biết Phạm tướng quân?”
Trong số văn võ bá quan của Đại Khang, Phạm tướng quân là người Kim Phi quen, cũng là một trong những tướng lĩnh có thái độ chống lại quân xâm lược ngoại tộc kiên quyết nhất, Kim Phi cũng rất khâm phục ông ấy.
Sau khi Phạm tướng quân bị Tấn vương mưu hại, dưới sự bày mưu của Kim Phi, Phạm tướng quân đã được nhật báo Kim Xuyên thêu dệt thành tấm lưng vững chãi của Đại Khang, nhóm nhân viên hộ tống cực kỳ sùng bái ông ấy.
Huyện lệnh nhìn thấy có hy vọng, vội nói: “Cha ta và Phạm tướng quân là bạn thân, lúc còn nhỏ tại hạ còn cùng cha tới kinh thành thăm Phạm tướng quân hai lần!”
Thật ra thì cha ông ta cũng chỉ biết Phạm tướng quân, ông ta thì cũng chỉ là trong một lần họp quy mô lớn được gặp Phạm tướng quân mà thôi, hai bên không có giao tình gì, Phạm tướng quân thậm chí có khi còn chẳng nhớ cha ông †a là ai.
Nhưng điều này không thể khiến huyện lệnh thôi không bịa chuyện được, dù sao thì Phạm tướng quân cũng đã chết, nhân viên hộ tống còn có thể đi tìm Phạm tướng quân chứng thực sao?
Nhưng mà cũng bởi vì liên quan đến Phạm tướng quân, huyện lệnh mới rất quan tâm đến tiêu cục Trấn Viễn và Kim Phi, cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta quyết định đầu hàng.
“Nếu là hậu duệ của bạn thân Phạm tướng quân, tại sao lại tiếp tay cho phản tặc Trung Nguyên?” Trung đội trưởng cau mày hỏi.
“Tráng sĩ ơi, ta cũng hết cách mài!” Huyện lệnh thở dài: “Nếu ta có một mình, ta đã sớm tới biên cương phía Bắc cùng với Phạm tướng quân rồi. Nhưng ta còn mẹ già con thơ, quan trên Thanh Châu Thạch Phạn Phi bảo ta tới huyện Gia Trí làm huyện lệnh, ta cũng bó tay thôi!”
“Vậy ngươi tìm chúng ta làm gì?” Trung đội trưởng hỏi.
“Quốc sư đại nhân dẫn dắt các anh hùng tiêu cục Trấn Viễn liên tục đánh lùi quân Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên ở biên ải, tại hạ ngưỡng mộ quốc sư đại nhân và các anh hùng đã rất lâu, chỉ tiếc đến hôm nay vẫn không có vinh hạnh, cuối cùng cũng đã có cơ hội được gặp các anh hùng...!”
“Chớ có nịnh hót, nói chuyện chính đi!” Trung đội trưởng phất tay ra lệnh cho huyện lệnh.
Đánh lui Đông Man, Đảng Hạng, Thổ phiên là điều tự hào nhất đối với mỗi một nhân viên hộ tống, đội trưởng ngoài miệng mất kiên nhẫn nhưng trong lòng lại cảm thấy huyện lệnh này thuận mắt hơn một xíu.
Huyện lệnh lăn lộn trong quan trường Đại Khang đã nhiều năm, thành thạo năng lực nghe và quan sát sắc mặt từ lâu, lúc phát hiện sắp đến thời cờ, bèn đáp: “Ta tới tìm các anh hùng là để bỏ tối theo sáng!”
“Bỏ tối theo sáng?”
Trình độ văn hóa của trung đội trưởng không cao, anh ta sửng sốt một lát sau đó mới tỉnh ra: “Ngươi muốn đầu hàng?”
“Đúng.” Huyện lệnh gật đầu: “Các anh hùng vẫn chưa chiếm được cửa thành và nha huyện, hản là do không đủ người phải không? Trước khi quân chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn tới, ta có thể giúp các anh hùng quản lý huyện Gia Trí này!”
“Quản lý thế nào?” Trung đội trưởng vuốt cằm, lộ ra vẻ suy tư.