Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Sống ư?” Trung đội trưởng hỏi: “Nếu muốn sống thì ngươi cứ chạy khỏi thành không phải nhanh hơn à?”

“Kho lương thực của nhà họ Giang thực ra là của quận trưởng đại nhân, ta không bảo vệ được kho lương thực, quận trưởng đại nhân mà biết thì chắc chắn sẽ chém đầu ta...” Huyện lệnh thở dài, rồi giải thích: “Không phải ta oán giận các vị anh hùng đâu, mà là ta không có đường nào để đi thật, bây giờ thiên hạ loạn lạc như vậy, ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, còn đèo bòng gia đình nữa, có thể chạy đi đến đâu?”

Trung đội trưởng suy nghĩ dưới góc độ của huyện lệnh thì thấy quả đúng là như vậy: “Cho nên ngươi muốn nương tựa vào bọn ta?”

“Đúng vậy,' huyện lệnh gật đầu: “Đây là con đường sống duy nhất hiện tại mà †a có thể nghĩ đến, hơn nữa ta thật sự khâm phục quốc sư đại nhân, còn trộm xem nhật báo Kim Xuyên nữa, ta thấy quốc sư đại nhân cuối cùng rồi cũng sẽ bình định được thiên hạ, cho nên ta muốn nương tựa quốc sư đại nhân từ lâu rồi, chỉ tiếc Gia Trí cách Xuyên Thục quá xa, ta không qua được!”

Huyện lệnh từng lén lút xem nhật báo Kim Xuyên từ lâu, hơn nữa ông ta cũng thấy Kim Phi và Cửu công chúa mạnh hơn các phiên vương khác nhiều, người cuối cùng thống nhất được thiên hạ rất có thể là bọn họ, còn việc tìm nơi nương tựa, thì đó chỉ là việc mà ông ta vừa nghĩ đến mà thôi.


Nhưng những lời nói dối nghe chân thật nhất chính là những câu trong đó có chín phần thật một phần giả, dưới góc độ quan sát của nhân viên hộ tống, huyện lệnh trả lời như thế có vẻ rất thẳng thắn, thậm chí họ còn có cảm giác được khen ngợi nữa.

Trung đội trưởng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Nếu ngươi thật tâm muốn gia nhập, thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội! Nhưng ta nói trước, nếu ngươi đã từng xem nhật báo Kim Xuyên, thì hẳn ngươi cũng biết bọn ta có truyền thống mở đại hội xét xử, nếu trước kia ngươi đã làm điều xấu, tội ác tày trời, thì giờ có đầu hàng cũng vô dụng..."

“Không hề, không hề!” Huyện lệnh vội vàng xua tay: “Không phải ta khoe khoang gì đâu, các vị anh hùng có thể hỏi thăm tùy ý, tuy ta không thể nói là thanh liêm, nhưng quả thực chưa bao giờ làm điều gì ác cả!”

“Thế là tốt” trung đội trưởng nói: “Đương nhiên, nếu ngươi thật sự làm tốt việc thống trị thị trấn, sau khi đại quân bọn ta đến đây, ta sẽ bẩm báo chỉ tiết công tích của ngươi, Xuyên Thục bọn ta đang rất cần các nhân tài, ngươi dám một mình tới tìm bọn ta, chứng tỏ ngươi rất có dũng khí, cũng có tầm nhìn, nếu ngươi chưa từng làm chuyện xấu xa ác độc gì, thì chắc chắn sau này ngươi sẽ có nhiều cơ hội hơn!”

Nghe trung đội trưởng nói như thế, bàn tay của huyện lệnh giấu trong tay áo hơi hơi năm lại thành đấm.

Từ những lời mà trung đội trưởng vừa nói có thể đoán rằng, sau này tiêu cục Trấn Viễn sẽ phái đại quân tới huyện Gia Trí, cũng chứng tỏ là, Kim Phi chắc hẳn sẽ duỗi tay thâu tóm Trung Nguyên.

Điều này càng cho thấy quyết định của ông ta là chính xác, hơn nữa càng khiến huyện lệnh quyết tâm hơn.

“Cảm ơn những lời chúc của anh hùng/ huyện lệnh thi lễ với trung đội trưởng: “ngoài việc phong tỏa cửa thành, ta còn cần làm gì khác để phối hợp với các vị anh hùng không?”


Tuy rằng ông ta không biết mục tiêu khiến nhân viên hộ tống chiếm lĩnh thị trấn, cũng không dám hỏi thăm, nhưng ông ta ý thức được rằng, đây là cơ hội tốt nhất để chứng minh bản thân, ông ta phải nắm chắc, không thể làm hỏng.

Trung đội trưởng trước kia chỉ là một dân chúng bình thường, để anh ta mang nhân viên hộ tống đi đánh nhau còn được, nhưng bảo anh ta quản lý một huyện thì anh ta không biết gì cả, huyện lệnh hỏi như thế thì anh ta ớ người ra.

Huyện lệnh thấy thế thì dò hỏi: “Các vị anh hùng có phải là cần lương thực. không? Ta có thể xoay xở ứng lương thực cho các vị!”

Huyện lệnh nghĩ nhân viên hộ tống trực tiếp tấn công kho lương thực của nhà họ Giang, chắc hẳn là do họ thiếu lương thực, cho nên câu hỏi này của ông †a hẳn là đúng tim đen rồi.

Ai ngờ ông ta thấy trung đội trưởng lườm ông ta: “Ngươi định xoay xở như thế nào? Chắc không phải là đi cướp của dân chúng đâu nhỉ?”

Huyện lệnh nghe thế thì cảm thấy không ổn, ông ta lại nghĩ tới những lời ca tụng về Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, vội vàng giải thích: “Không phải không phải, dân chúng làm gì còn lương thực gì đâu, nhưng mà trong huyện còn có mấy nhà giàu, bọn họ có lương thực, nếu các vị anh hùng cần thì ta có thể trưng dụng của họ!”


Nghe huyện lệnh nói thế thì sắc mặc của trung đội trưởng mới dịu xuống: “Bọn ta không cần lương thực, nếu ngươi muốn làm gì để kiếm công, thì ngươi có thể đi chiếm lương thực của những nhà giàu đó để bố thí cháo cho dân chúng, đừng để dân chúng chết đói!”

“Bố thí cháo?” “Đúng thế, trung đội trưởng nói: “chỉ cần ngươi phong tỏa cửa thành, đừng làm cho tin tức nơi này được truyền ra, rồi cố gắng hết sức để dân chúng trong thành được sống sót, vậy là ngươi lập được công lớn rồi!”

“Dạ, ta hiểu rôi!” Huyện lệnh hỏi: “Anh hùng còn có mệnh lệnh nào nữa không?”

“Khôngÿ trung đội trưởng lắc đầu.

“Vậy ta sẽ đi làm!” Huyện lệnh lại thi lễ thêm lần nữa, rồi xoay người rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận