Cho người con cá không bằng chỉ người cách câu.
Kim Phi không đành lòng nhìn người dân chết đói, nhưng y chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp nuôi bọn họ, ngay từ khi bắt đầu cứu trợ thiên tai, Kim Phi không chỉ phát cháo mà còn tìm cách cho người dân một công việc có thể hỗ trợ gia đình và kiếm được tiền.
Vào thời kỳ đầu ở Xuyên Thục, cướp đoạt lương thực của con cháu quyền quý, người dân được thuê xây cầu, sửa đường, đào kênh dẫn nước, vừa có thể giải quyết được vấn đề lương thực, quần áo, cũng vì đặt nền móng cho sự phát triển trong tương lai.
Vào năm ngoái, sau khi nhiều dự án cứu trợ kết thúc, các vấn đề sinh tồn cơ bản của người dân đã được giảm bớt rất nhiều và nông nghiệp bắt đầu phục hồi nhanh chóng.
Nhưng hiện nay Trung Nguyên đang hỗn loạn, không có nền tảng để phát triển nông nghiệp, lại không gần biển, không thể đóng thuyền hay đánh bắt cá nên Kim Phi quyết định khai thác mỏ ở những nơi này.
Không có điều kiện quan trọng nhất là thiết bị quy mô lớn, việc tìm ra mỏ than đá có thể nuôi sống rất nhiều người, và người dân sẽ không phải dựa vào cháo để tồn tại.
Việc phát cháo không không chỉ là một gánh nặng cực kỳ nặng nề, cho dù người dân Xuyên Thục thắt lưng buộc bụng, cũng không thể nuôi sống nhiều người ở Trung Nguyên như vậy, đối với người dân Xuyên Thục cũng không công bằng.
Kim Phi không muốn người dân Trung Nguyên hình thành thói quen sống ỷ lại vào người khác, vì vậy bây giờ khai thác mỏ là cách tốt nhất mà y có thể nghĩ ra.
Sự phát triển công nghiệp không thể tách rời các loại tài nguyên khoáng sản, ví dụ như Đông Hải, thành Du Quan và Xuyên Thục, cũng cần một lượng lớn than và quặng sắt, khoáng sản được khai thác ở đây có thể đưa về Xuyên Thục, sau đó chuyển đổi thành lương thực.
Thật ra lương thực do người dân trồng ra thường vẫn đủ ăn, ngày xưa người dân chết đói vì bị quan phủ chèn ép và bị thổ phỉ cướp bóc nghiêm trọng, người dân sản xuất được một trăm cân lương thực, trải qua bao tầng lớp bóc lột, chỉ còn lại chục cân là tốt rồi.
Ban đầu khi Cửu Công chúa lên ngôi, bắt đầu xử lí những công việc tâm thường và giảm thuế, gần như toàn bộ thổ phỉ đều bị tiêu diệt, ngoài ra, Kim Phi còn lấy được hạt giống lúa năng suất cao từ nước K và dự án dẫn nước vào đập. Đô Giang, nhiều nhất còn vài năm nữa, Xuyên Thục sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực.
Nếu thuyền chiến bọc thép có thể mang về những loại cây trồng có năng suất cao như khoai tây, ngô, bí ngô từ châu Mỹ thì vấn đề lương thực không thể hoàn toàn nói là giải quyết triệt để nhưng áp lực sẽ giảm đi rất nhiều so với trước đây.
Ðó là lý do tại sao Kim Phi đặc biệt cho Lưu Thiết phái một nhóm nhân viên kĩ thuật tới thăm dò.
"Phương đại ca, ngươi cũng thật lợi hại, mới đến vài ngày đã tìm được mỏ than đái"
Lưu Thiết nhìn nhân viên kỹ thuật và hào hứng nói.
"Cũng không phải ta lợi hại, là Chu Tuấn đại ca lợi hại, lần này có thể tìm được mỏ than đá, tất cả đều là công lao của anh ta!” Nhân viên kỹ thuật mỉm cười và chỉ vào một trong những người dẫn đường.
“Không có gì lợi hại, may mắn thôi.”
Người dẫn đường thành thật gãi đầu.
"Phương đại ca, chẳng lẽ vị đại ca này cũng là chuyên gia thăm dò sao?" Lưu Thiết bối rối nhìn người dẫn đường.
"Cũng không phải", nhân viên kỹ thuật giải thích: "Chu Tuấn đại ca có họ hàng ở Hoàng Hà, lúc đi thăm dò mỏ chúng ta ở lại nhà vị đại ca đó, trong lúc trò chuyện, ta đưa mẫu mở sắt cho vị đại ca đó xem, đại ca nói rằng bên cạnh bọn họ là một ngọn núi nhỏ, bên dưới có một hang động, sâu không thấy đáy, người dân địa phương sẽ ném đứa trẻ chết yểu vào đó, cho nên nếu không có vấn đề gì, hầu như không có ai đến gần hang động.
Con trai của đại ca chăn dê cho địa chủ, một lần nọ, một con dê rơi vào đó, Lưu tướng quân, ngươi cũng biết rằng ở nông thôn, một con dê rất có giá trị, địa chủ nói nếu không đưa được con dê về, sẽ ném con trai của đại ca xuống, đại ca không còn cách nào khác, quấn sợi dây quanh người rồi leo xuống tìm dê, nhờ vậy anh ta phát hiện mỏ than đá ở dưới hang động.”