Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Thành Du Quan nằm ở vùng biên cương phía Bắc, trước đây còn có người Đông Man sống ở phía Bắc của thành, nhưng kể từ khi Đông Man bị đánh bại, tất cả người Đông Man ở đấy đều đã rút lui.

Hiện giờ thành Du Quan đang là một tòa thành cô lập, trong vòng bán kính mấy trăm dặm cực kỳ hoang tàn tiêu điều, các quyền quý cũng không thể sắp. xếp chỗ ẩn nấp thật cẩn thận, Lưu Thiết rời đi cũng chẳng ai hay.

Nhưng bến tàu mà Trương Lương và quân Thiết Lâm chiếm giữ vốn là một nơi rất náo nhiệt ở Giang Nam, có rất nhiều người dân sinh sống gần đó, cũng có rất nhiều quyền quý đã sắp xếp ẩn nấp quanh đó.

Bất kỳ một hành động quy mô lớn nào của quân Thiết Lâm đều không tránh được gián điệp.

Các quyền quý Thư Châu cũng bởi vì cẩn thân nên mới nhận được tin tức chạy trốn.


Ở bến tàu của quân Thiết Lâm, đi về phía Nam là có thể tiến vào Giang Nam, đi về phía Bắc là có thể tiến vào Trung Nguyên, vậy nên ở xung quanh chắc chắn không chỉ có mình các quyền quý Thư Châu, mà còn có cả các quyền quý của Giang Nam và những nơi khác của Trung Nguyên cũng sắp xếp cẩn thận.

Các quyền quý thường rất hay đấu đá lẫn nhau, nhưng lúc đối phó với Cửu công chúa và Kim Phi thì lại rất đoàn kết, sau khi biết được quyền quý ở Thư Châu đã thiêu hủy kho lương thực, rất nhiều quyền quý khác đều trầm trồ tán thưởng, chờ xem quân Thiết Lâm bị người ta cười nhạo thế nào.

Nhưng không ngờ rằng mới được vài ngày, hơn nửa các quyền quý Thư Châu chạy trốn đã bị bắt về hơn nữa còn bị treo trong thành, trước mặt mọi người, cuối cùng thì bị dân chúng tức giận xé xác đến chết.

Cho đến nay, luôn có một quy tắc ngầm trong các cuộc chiến của quyền quý, đó chính là cho dù có họ có thật bại thì cũng không được đe dọa đến tính mạng của người thân.

Tiểu đội Chung Minh đánh cường hào chia ruộng đất sẽ không trực tiếp hành quyết các thổ hào địa chủ, mà sẽ mở một phiên tòa xét xử, phải xác nhận địa chủ thân hào này có tội hay không mới có thể tuyên án, hơn nữa kiểu xét xử này cũng chỉ xét những người trưởng thành trong gia tộc của địa chủ kia, những đứa trẻ mười bốn tuổi trở xuống, trừ khi đã từng làm việc ác, còn lại đều sẽ không phải xét xử.

Nhưng lần này ở thành Thư Châu, chỉ cần là quyền quý bị bắt về, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, đều bị quân Thiết Lâm treo lên giá gỗ, không một ai sống sót.

Nhưng điều khiến các quyền quý sợ hãi nhất vẫn là thái độ của quân Thiết Lâm đối với quận trưởng, không chỉ xử tử một nhà ba mươi người của quận trưởng, mà cả một gia tộc phía sau quận trưởng cũng bị quân Thiết Lâm tới tận cửa giết sạch toàn bộ đàn ông trong tộc, đập cả từ đường, cho nổ tung cả phần mộ tổ tiên.

Một đại gia tộc mấy trăm năm đã bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, có thể nói là bị quân Thiết Lâm diệt sạch!


Vào ngày hai mươi ba tháng chạp, ngày tết ông Công ông Táo, Hàn Phong đã cho dán các tấm áp phích lớn khắp thành Thư Châu, có tên là “Thư cáo chiếu thiên hạ”.

Trong tấm áp phích này, Hàn Phong đã lấy danh nghĩa của người phụ trách Cục tình báo Đại Khang cảnh cáo tất cả các địa chủ thân hào toàn thiên hạ, sau này nếu như còn xuất hiện trường hợp đốt lương thực như thế này, sẽ lập tức bị đưa vào danh sách cần phải giết của Cục tình báo, tới lúc đó, mặc kệ các ngươi có chạy được tới chân trời góc bể hay không, tình báo của Đại Khang chắc chắn sẽ đuổi giết tới tận cùng!

Tòa soạn Kim Xuyên trong ngay ngày hôm đó cũng đã đăng bài “Thư cáo. chiếu thiên hạ” này lên.

Tuy rằng bài báo này lấy danh nghĩa của Hàn Phong đăng lên, nhưng các quyền quý đều biết, không có sự cho phép của Kim Phi và Cửu công chúa cho phép, làm sao Hàn Phong dám nói như vậy? Làm sao tòa soạn Kim Xuyên dám đăng như vậy?

Lúc bấy giờ các quyền quý mới nhận ra, lần này Kim Phi nghiêm túc rồi!


Sau khi những quyền quý ở Thư Châu bị dân chúng hành hạ cho đến chết, quân Thiết Lâm vẫn không tha cho chúng, mà họ còn động viên người dân treo thi thể của những quyền quý kia lên ngoài tường thành.

Bây giờ đang là mùa đông, xác người treo trên tường thành sẽ không bị thối rữa, Khánh Hoài muốn tất cả các quyền quý toàn thiên hạ biết được, đấy chính là kết cục thê thảm cho những kẻ dám đốt lương thực của cả một năm trời.

Dân chúng thành Thư Châu còn hận hành động đốt lương thực của bọn quyền quý hơn cả quân Thiết Lâm, vì những phần lương thực kia chính là lấy ra từ những bữa ăn của họ!

Nếu quân Thiết Lâm không đến đây nấu cháo cho họ, không biết bao nhiêu người sẽ chết vì đói!

Trải qua những chuyện như này, oán hận trong lòng dân chúng đã giảm đi không ít, vừa sợ vừa kính nể quân Thiết Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận