“Nghe nói phía Bắc tuyết rơi dày đến nỗi có thể chặn cửa. So với những nhân viên hộ tống đang trấn thủ ở phương Bắc, chúng ta ở trong căn phòng ấm áp này. may quần áo thì có gì vất vả đâu?”
'Thím Ba đang khâu áo ngước lên nói.
“Đúng vậy, chồng ta gửi tin về, nói rằng khu đất Tấn đó lạnh đến nỗi hai tai đóng băng!”
Người phụ nữ bên cạnh thím Ba đặt kim chỉ xuống: "Tiên sinh, ta biết chuyện của nam nhân ta không nên hỏi, nhưng ở đây đều là người làng chúng ta, không có người ngoài. Ta có một câu muốn hỏi tiên sinh”.
Người phụ nữ này đến từ làng Điền Gia cạnh làng Tây Hà, chồng chị ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, hiện đã là đại đội trưởng. Từ năm ngoái, anh ta đã chiến đấu cùng Đường Phi ở đất Tấn và vẫn chưa quay lại.
Đất Tấn cách Xuyên Thục không quá xa, thông thường cứ mười ngày sẽ có một chiếc phi thuyền qua lại. Nếu nhân viên hộ tống muốn gửi tin nhắn cho gia đình, họ có thể gửi cho phi thuyền cùng với báo cáo tình hình chiến đấu. Nếu gia đình muốn gửi thứ gì đó cho nhân viên hộ tống thì cũng có thể gửi phi thuyền mang đi.
Cách đây vài ngày, chồng chị ta đã gửi một lá thư kể cho vợ mình về tuyết rơi dày đặc và cái lạnh ở đất Tấn.
Ban đầu anh ta chỉ kể cho vợ nghe những gì đang xảy ra ở phương Bắc, nhưng sau khi đọc xong, người phụ nữ bắt đầu cảm thấy vô cùng thương chồng mình.
Kim Phi luôn tôn trọng người nhà của những nhân viên hộ tống nên gật đầu đáp: "Tẩu tẩu cứ hỏi!"
"Tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới đất Tấn chiến đấu?"
Người phụ nữ ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta bảo vệ Xuyên Thục rồi sống thật tốt không phải được rồi sao? Tại sao phải đi xa như vậy đánh người khác?"
Nghe vậy, Kim Phi cắn môi. Y không ngờ người phụ nữ lại hỏi câu hỏi này.
Nói đúng ra, người phụ nữ đang hỏi về chiến tranh và hòa bình, có thể nói đây là một câu hỏi mang tính triết học.
Kim Phi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời, thím Ba đã nói: “Ngưu Lan gia kia, ngày nào cô cũng nghe nhật báo Kim Xuyên mà vẫn không có tác dụng gì sao? Chúng ta chiến đấu ở đất Tấn vì ở đó vẫn còn rất nhiều địa chủ và quý tộc. Bọn chúng vẫn đang áp bức và bóc lột dân lành".
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến chúng ta?” người phụ nữ hỏi: “Chúng ta không thể sống cuộc sống của riêng mình sao?”
“Cô sống tốt đời mình nhưng người dân ở đất Tần đất Tấn không phải sinh mạng sao?", thím Ba nói tiếp: "Cô nói như vậy là chỉ biết bản thân mình mà không nghĩ tới người khác. Nếu tiên sinh cũng nghĩ vậy thì sao lại lấy tiền đi cứu trợ thiên tai chứ?”
“Thím Ba là người ngoài thì nói nghe hay lắm, chú Ba làm việc ở trong làng thì thím có phải lo gì đâu. Thím có biết ta lo cho đương gia nhà ta thế nào. không? Mỗi lần nhìn thấy người đưa thư tới ta đều sợ hãi, sợ anh ta nói với ta đương gia nhà ta đã gặp chuyện ở đất Tấn!"
Người phụ nữ rơi nước mắt nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ gia đình ta và sống một cuộc sống tốt đẹp. Ta có sai không?”
"Tiêu cục Trấn Viễn trước nay không bắt trai tráng tòng quân, là người nhà cô tự nguyện đi chiến đấu, tiên sinh cũng đâu có ép?". Thím Tam bĩu môi: "Cô không sai, cô thấy tiên sinh dễ nói chuyện nên mới như vậy phải không. Trước đây quan phủ đến bắt nam nhân đi tòng quân sao không thấy cô hỏi quan phủ sao họ phải đi đánh nhau?”
Kim Phi thấy hai người sắp cãi nhau, vội vàng đứng vào giữa: "Tẩu tẩu, tẩu đang nghĩ ta quá tham vọng, tại sao lại cứ đi chiếm đoạt lãnh thổ của người khác phải không?"
“Ta không có ý đó!”, người phụ nữ liên tục xua tay. Nhưng Kim Phi biết đây có thể là điều chị ta đang nghĩ.