Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Nếu cô không muốn chồng của mình thoái ngũ thì đừng hỏi tiên sinh những câu hỏi như vậy!”

Thím Ba trợn mắt nhìn người phụ nữ: “Vẫn muốn lấy tiền lương của đại đội trưởng, nhưng lại không muốn bỏ công sức. Chuyện tốt như vậy trên đời này có được chắc?”

Kim Phi thấy người phụ nữ kia bị thím Ba mắng đến nỗi sắp không ngồi vững được nữa, liền nhìn Đường Đông Đông, chủ động chuyển chủ đề: "Bao bố đựng áo bông đã làm xong chưa?”

Đường Đông Đông có chút xấu hổ khi nữ công nhân của mình hỏi như vậy, vội vàng gật đầu nói: "Xong rồi, ta đưa tiên sinh đi xeml"

Nói xong, cô ấy đi lên phía trước dẫn đường.

Khi họ đến xưởng đóng gói, trên sàn đã chất đầy những chồng bao bố.

"Một bao chứa được mười bộ quần áo bông, bình thường thì mỗi tiểu đội một bao là vừa, lúc phân phát không cần phải mở bao lẻ ra", Đường Đông Đông giải thích.


“Cô suy tính thật chu toàn”, Kim Phi khẽ gật đầu.

Đội quân đang chiến đấu ở đất Tấn là sư đoàn số năm, theo biên chế của sư đoàn số năm, một tiểu đội bình thường có đúng mười người.

Câu hỏi vừa rồi của người phụ nữ có ý chất vấn Kim Phi, Đường Đông Đông lo lắng Kim Phi sẽ nghĩ nhiều, do dự một lát sau đó quyết định giải thích: “Vừa rồi †a cũng không ngờ cô ấy lại hỏi vấn đề như vậy..."

“Ta, Kim Phi xua tay nói: “Có chồng chiến đấu nơi tiền tuyến như vậy thì lo lắng là chuyện bình thường".

Dù là đánh đất Tần hay đất Tấn thì đó đều là trận nội chiến của con cháu Viêm Hoàng. Nếu được thì Kim Phi không hề muốn nội chiến, nhưng nếu không đánh thì không thể nào giải phóng những nơi này. Người dân ở nơi đó sẽ tiếp tục sống dưới ách áp bức của cường hào địa chủ và quý tộc, tấm bản đồ cũng sẽ không thể hoành chỉnh.

Vì vậy, dù Kim Phi có muốn hay không, trận chiến với quân Tần và quân Tấn vẫn sẽ tiếp tục. Trong tương lai còn có Trung Nguyên và Giang Nam, cùng với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên.


Đây là cách duy nhất để xây dựng một lãnh thổ hoàn chỉnh.

Điều duy nhất Kim Phi có thể làm là phát triển thực lực của bản thân càng nhanh càng tốt, nỗ lực kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, như vậy sẽ giảm bớt nỗi đau khổ cho nhân dân!

Đường Đông Đông còn muốn nói gì đó, nhưng cận vệ đã đưa lão Ưng đi vào. "Tiên sinh, ngài đang tìm ta phải không?" . Chương ⅿới nhất tại ( TrU ⅿTru𝓎ện.Vn )

“Xưởng dệt đã sản xuất một mẻ quần áo bông mới, ta muốn gửi đến thành Vị Châu".

Kim Phi chỉ vào quần áo vải bông trên mặt đất: “Ngươi nên biết, bông vải của chúng ta không nhiều, mỗi bộ quần áo vải bông đều quý giá. Cho nên đây không phải là mệnh lệnh, mà là nhờ ngươi cố vấn. Ngươi nghĩ xác suất thành công của nhiệm vụ này là bao nhiêu?”

Lão Ưng nghe Kim Phi hỏi thì không trả lời ngay, mà tiến lên trước cầm một bao quần áo vải bông thử sức nặng rồi mới hỏi: “Tiên sinh muốn vận chuyển bao. nhiêu?"

“Có một trắm bao như thế này”, Kim Phi nói: “Đây chỉ là đợt đầu tiên, về sau sẽ có nhiều hơn".

“Một trăm bao..., lão Ưng nhìn chằm chằm vào bao bố, suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Một trăm bao có thể chất lên một chiếc phi thuyền. Nhưng để đảm bảo an toàn, ta nghĩ tốt nhất nên sắp xếp hai chiếc phi thuyền bay đến căn cứ tiền tuyến của đất Tấn trước để tiếp nhiên liệu, sau đó lại cất cánh từ đó. Nếu không có gió Bắc mạnh, việc đến thành Vị Châu sẽ không có vấn đề gì. Nếu có gió Bắc nhẹ thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Đáng sợ nhất là gặp phải bão. tuyết, trong trường hợp đó thì rất khó nói”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận