Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Các mệnh lệnh của chính phủ đều căn cứ vào tình hình ngay lúc đó để lập ra, chờ đến khi mệnh lệnh được chuyển đến địa phương thì tình hình có thể đã có sự biến đổi.

Rõ ràng nhất chính là cứu trợ thiên tai.

Khi thảm họa xảy ra ở một nơi, các quan viên địa phương gửi tin tức về kinh thành, khi hoàng đế nhìn thấy tấu chương thì sẽ triệu tập các quan văn và quan võ rồi mở một cuộc họp để bàn bạc, xây dựng chiến lược cứu trợ thiên tai, sau đó lại thông báo cho hộ Bộ đi thực hiện, chờ đến khi lương thực cứu trợ thiên tai được chuyển đến vùng bị thiên tai thì những người dân ấy đều đã chết đói từ lâu rồi.

Cho nên ở thời phong kiến có câu nói quyền lực của nhà vua không về đến làng xã.

Trước đây, khi Cửu công chúa giúp Trần Cát phê chữa tấu chương luôn gặp. rắc rối với vấn đề này.

Bây giờ có phi thuyền với ca-nô, vấn đề này đã được giải quyết dễ dàng, đừng nói là mệnh lệnh của cô ấy, nhật báo Kim Xuyên có thể được chuyển đến tất cả các đơn vị cấp thị trấn ở Xuyên Thục trong vòng một ngày, cho dù là thành Du Quan ở rất xa, chỉ cần không gặp phải tình hình gió tuyết và mặt biển bị đóng băng thì ba ngày cũng có thể đưa đến một lần.


Đây là hiệu suất mà trước đây Cửu công chúa thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Nếu chỉ là truyền đạt mệnh lệnh của chính phủ thì còn có phương pháp nhanh hơn phi thuyền!" Kim Phi mỉm cười và nói.

Cách truyền tin nhanh nhất không phải bằng máy bay, mà là bằng điện thoại, đương nhiên là muốn chế tạo ra điện thoại thì vẫn hơi khó khăn, nhưng chế tạo ra máy điện báo thì không phải là vấn đề lớn, nhất là điện báo có dây, lại càng đơn giản.

Bây giờ y đã sắp làm ra máy phát điện rồi, cách máy điện báo cũng không quá xa.

“Phương pháp gì mà còn có thể nhanh hơn cả phi thuyền chứ?" Cửu công chúa hỏi.

Mặc dù nguyên lý và cấu tạo của máy điện báo không phức tạp lắm, nhưng không thể giải thích rõ ràng được trong thời gian ngắn, Kim Phi suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Sau này tạo ra rồi thì nàng sẽ biết."

Cửu công chúa thấy vậy thì cũng không hỏi thêm nữa, mà quyết định gần đây nên đi thăm thú phòng thí nghiệm nhiều hơn.

Nhân viên hộ tống vẫn đứng ở bên cạnh, thấy cuộc trò chuyện giữa Kim Phi và Cửu công chúa đã kết thúc thì mới mở miệng hỏi dò: "Tiên sinh, Trịnh tướng quân bảo ta xin chỉ thị của ngài một chút, xem lô hàng này nên đưa đi đâu? Nếu đưa về Xuyên Thục thì hạm đội không đến bến tàu Đông Hải để tiếp tế nữa, đến Giang Nam rồi mới tiến hành tiếp tế."

"Hạt bông và bông chắc chắn sẽ đưa về, còn hạt thóc thì..." Nói đến đây, Kim Phi dừng lại một chút, rồi hỏi: "Lần này thu được bao nhiêu hạt thóc?”

"Một triệu bảy trăm nghìn cân!"


Nhân viên hộ tống trả lời. "Bao nhiêu?" Kim Phi hỏi với vẻ kinh ngạc.

Cửu công chúa cũng quay đầu nhìn qua.

"Một triệu bảy trăm nghìn cân," Nhân viên hộ tống trả lời: "Thật ra Mã đại ca còn có thể lấy nhiều hơn nữa, chỉ là căn cứ theo yêu cầu của tiên sinh, hạm đội ưu tiên chất bông và hạt bông, chất bông và hạt bông xong thì lúc chất hạt thóc chỉ có thể chất được bấy nhiêu thôi.”

"Phu quân, lúc trước chàng phái người đi đến nước K, thật sự là một quyết định sáng suốt mà!" Cửu công chúa không nhịn được mà cảm khái.

Giang Nam và Trung Nguyên đều gặp phải thiên tai băng giá, lúc này một túi lương thực nhỏ có lẽ cũng có thể cứu sống cả một gia đình, một triệu bảy trăm nghìn cân lương thực, không biết có thể cứu được bao nhiêu người.

Kết quả này lại một lần nữa vượt xa sự mong đợi của Cửu công chúa. Ngược lại, Kim Phi bình tĩnh hơn rất nhiều.


Một triệu bảy trăm nghìn cân nghe thì có vẻ rất nhiều nhưng thực ra cũng chính là hơn tám trăm tấn.

Kiếp trước chỉ một tỉnh Hà Nam, sản lượng lương thực của một năm đã có thể đạt đến một trăm ba mươi tỷ cân, so với số lượng này thì một triệu bảy trăm nghìn cân chỉ là mưa phùn.

Mặc dù địa hình của nước K chủ yếu là đồi núi, sản lượng lương thwucj cũng không cao bằng Hà Nam ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng một năm ở nước K có thể trồng trọt ba mùa, dân số cũng không nhiều như thế.

Theo như những gì Lạc Lan nói khi trở về vào lần trước, mấy năm gần đây thời tiết của nước K luôn thuận lợi, lại không xảy ra chiến tranh với quy mô lớn, còn rất nhiều lương thực.

“Có vẻ như công việc của Mã Văn Húc ở nước K có tiến triển không tệ nhỉ!" Kim Phi mỉm cười và nói.

Nước K có lương thực là một chuyện, nhưng có sẵn sàng giao dịch hay không lại là chuyện khác, Mã Văn Húc có thể lấy được lương thực về tay trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã đủ để chứng tỏ năng lực của anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận