Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Lão gia, ngài cứ tin tưởng Kim Phi như thế sao?” Sư gia hỏi.

“Đúng vậy.” Huyện lệnh gật đầu không chút do dự, sau đó lại nói thêm: “Đương nhiên,, những gì ta vừa nói chỉ là phán đoán của bản thân ta, nếu ngươi không muốn tin thì ta cũng không ép buộc, ngày mai khi cổng thành mở ra, ngươi cứ việc dẫn người nhà rời đi, trở về nếu có người hỏi, hết thảy đều đổ lên người ta là được!"

Sư gia nghe xong thì lộ ra vẻ mặt trầm tư.

Ông ta cũng không phải người cô độc nhưng gia tộc phía sau ông ta không lớn bằng gia tộc của huyện lệnh, khả năng chống chọi với nguy hiểm của ông ta cũng yếu hơn rất nhiều.

Một khi ông ta gia nhập tiêu cục Trấn Viễn thì ta tộc của ông ta chưa chắc có thể chịu được sự chỉ trích của những quyền quý khác.

“Ngươi suy nghĩ kĩ đi, nghĩ xong thì ngày mai cho ta câu trả lời là được.” Huyện lệnh lại vỗ bả vai sư gia rồi chuẩn bị rời đi.


Nhưng vừa đi được hai bước thì chợt nghe thấy sư gia đuổi theo: "Lão gia, ta nghĩ xong rồi, ta tin tưởng phán đoán của ngài!”

Huyện lệnh mỉm cười: “Vậy thì đi chuẩn bị cho buổi cứu trợ thiên tai ngày mai đi!”

"Vâng!" Sư gia gật đầu rồi đi về hướng khác.

Huyện lệnh và sư gia đều cho rằng Giang trung đội trưởng sẽ dùng chim bồ câu để đưa tin, kết quả sáng sớm ngày hôm sau, binh phủ đã báo cáo với họ rằng có một nhân viên hộ tống đã đi đến tường thành và thả một cái mũi tên lệnh, và sau đó con quái vật biết bay mà họ thấy trước đó lại xuất hiện.

Mãi đến lúc này huyện lệnh mới biết rằng chiếc phi thuyền này chưa bao giờ rời khỏi huyện Gia Trí mà được giấu ở đâu đó bên ngoài thành.

Phi thuyền không hạ cánh mà bay lơ lửng phía trên kho lương thực và dùng dây thừng lấy đi lá thư của trung đội trưởng rồi bay đi.

Cũng ngay sáng hôm đó, lá thư của trung đội trưởng đã được gửi đến tay Lưu Thiết.

Lưu Thiết nhất thời có chút do dự nên bèn mời Điền tiên sinh đến.

Anh ta đợi Điền tiên sinh đọc xong thư thì nóng lòng hỏi: "Điền tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?"


Điền tiên sinh không trả lời mà chỉ cười nói: “Vị huyện lệnh này khá thú vị, vừa nhìn thấy đám người Lưu Dương rời đi đã ngay lập tức đầu hàng, hơn nữa lại có thể nghĩ ra ý tưởng này, không tồi, về sau có thể bồi dưỡng một chút!”

Lưu Thiết Điền tiên sinh khen ngợi huyện lệnh bèn hỏi: " Điền tiên sinh, ngài thấy chúng ta có nên đồng ý với đề nghị của ông ta không?”

"Tại sao không đồng ý?" Điền tiên sinh hỏi lại.

“Ông ta muốn kêu gọi người dân vào thành, nếu có quá nhiều nạn dân tụ tập và xảy ra rắc rối thì phải làm sao?"

"Tướng quân, huyện lệnh nói, phát cháo ở ngoài thành, cũng không có nói cho phép người vào thành, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, cho dù có xảy ra chuyện thì chỉ cần trung đội trinh sát có thể bảo đảm an toàn cho chính mình thì không sao cải”

Điền tiên sinh nói: Thật ra ta cũng thấy đây đây là một cuộc thử nghiệm không tồi, nếu thành công thì nói không chừng chúng ta có thể thử quảng bá nó ở những nơi khác, cho dù thất bại và nạn dân đổ xô vào huyện thành thì lương thực cũng sẽ rơi vào tay nạn dân, chỉ cần người của chúng ta có thể rút lui thì cũng không gây ra quá nhiều tổn thất!”

Ngày hôm qua đội thăm dò đã xác nhận, có lẽ quy mô của mỏ than ở dốc chăn cừu sẽ không nhỏ hơn mỏ than ở Hắc Thủy Câu, chỉ cần nạn dân có thể sống sót thì sang năm mới có người đi khai thác mỏ!”


Sau khi đội trưởng đội thăm dò mang theo xẻng Lạc Dương đến thì ngay cả huyện Phong Lăng cũng không đến mà lập tức đi thẳng đến nơi phát hiện ra mỏ than.

Sau khi thăm dò, phát hiện mỏ than ven sông Hoàng Hà là một mỏ nông, chỉ cách mặt đất chục mét, phạm vi không tính là nhỏ, việc khai thác có thể bắt đầu khi băng tan vào mùa xuân, đến lúc đó sẽ cần một lượng lớn công nhân.

“Điều này cũng đúng, " Lưu Thiết khẽ gật đầu.

Bọn họ có phi thuyền, cho dù trung đội trinh sát không thể bảo vệ kho lương thực thì việc rút lui cũng không phải là vấn đề lớn.

"Vậy ta viết thư trả lời để bọn họ thử một chút?" Lưu Thiết hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận