Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Được.” Điền tiên sinh khẽ gật đầu: "Nhưng không thể nói với họ rằng nếu họ thất bại thì cũng không sao, phải yêu cầu khắt khe hơn một chút."

"Ta hiểu rồi." Lưu Thiết gật đầu.

Lưu Thiết biết bên phía huyện Gia Trí vẫn đang đợi nên sau khi anh ta viết xong thư trả lời bèn trực tiếp gửi đi bằng phi thuyền.

Ngay chiều hôm đó, huyện lệnh huyện Gia Trí nhìn thấy con quái vật khổng lồ bay vào trong thành nên đã vội vã chạy đến kho lương thực.

Lúc này trung đội trưởng đang đợi ở cửa với hai phong thư trên tay, một phong đã mở và một phong chưa mở.

Huyện lệnh sốt ruột hỏi: “Tướng quân nói thế nào?”


“Tướng quân đồng ý rồi.” Trung đội trưởng cười nói: "Đây là thư mà Lưu Thiết tướng quân gửi cho ngươi!"

“Lưu Thiết tướng quân thật sự đã đến Trung Nguyên?" Huyện lệnh nghe vậy thì không khỏi mở to hai mắt.

Ông ta đã đọc rất nhiều nhật báo Kim Xuyên nên đương nhiên biết Lưu Thiết là ai, trước đó trung đội trưởng nói bọn họ đến từ thành Du Quan nên huyện lệnh cũng biết bọn họ là người của Lưu Thiết, nhưng không ngờ rằng Lưu Thiết lại đích thân đến Trung Nguyên.

Điều này cũng khiến huyện lệnh càng thêm tin tưởng vào phán đoán của bản thân- Kim Phi sắp tấn công Trung Nguyên!

Ông ta cầm phong thư bằng cả hai tay rồi cẩn thận mở nó ra.

Mặc dù phong thư này được gửi đến với danh nghĩa của Lưu Thiết, nhưng thực ra là do Điền tiên sinh viết, trong đó khen ngợi huyện lệnh đã cải tà quy chính và khuyến khích ông ta tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Nội dung rất máy móc nhưng lại khiến huyện lệnh xúc động không thôi.

Sáng sớm hôm sau, ông ta đã đích thân dẫn đầu mấy chục binh phủ và hộ tống hơn chục xe chở thức ăn ra khỏi thành.

Vì để tỏ vẻ bản thân không thẹn với lương tâm mà huyện lệnh còn kiên quyết yêu cầu trung đội trưởng cử hai nhân viên hộ tống đi cùng để giám sát.

Trung đội trưởng cũng rất coi trọng công tác cứu trợ thiên tai nên cũng không từ chối.


Sau khi rời khỏi thành, đoàn xe đi dọc theo đường chính để đến thôn đầu tiền.

Nhìn thấy binh phủ và nha dịch đi ở phía trước, còn có xe ngựa đi theo sau, người dân đều tưởng rằng họ lại đến đây để thu thuế nên vô cùng sợ hãi.

Khi đến cửa thôn, nha dịch đã gõ chiêng đồng rồi lớn tiếng nói: "Trưởng làng đâu? Huyện lệnh tới rồi, mau ra nghênh đón!”

Nha dịch chỉ đích danh rồi nên trưởng làng chỉ có thể cắn răng bước ra khỏi nhà.

Ông ta run rẩy đi đến cửa thôn, không đợi nha dịch lên tiếng đã quỳ xuống trên tuyết phát ra một tiếng uych: “Các vị quan gia, thôn của chúng ta thực sự không còn lương thực, van cầu các vị đại lão gia hãy cho chúng ta một con đường sống sót!"

"Ông lão mau đứng dậy đi!" Huyện lệnh vội vàng tiến lên: "Hôm nay chúng ta đến đây không phải để thu thuế, chúng ta tới phát cháo để cứu trợ thiên tai!”

“Phát... phát cháo?” Vẻ mặt của lão trưởng làng không thể tin được, cho rằng bản thân đang nghe nhầm: “Thật sao?”


"Đương nhiên là sự thật, không thấy chúng ta đã kéo theo lương thực đến đây rồi hay sao?" Huyện lệnh chỉ vào xe ngựa ở phía sau.

Lão trưởng làng nhìn thoáng qua phía sau một cái thì phát hiện quả nhiên xe ngựa đang kéo theo bao lương thực thì nước mắt lập tức chảy ra, ông ta không ngừng dập đầu với huyện lệnh: "Cảm ơn đại lão gia thanh thiên! Cảm ơn đại lão gia thanh thiên!"

“Không cần cảm tạ ta, ta cũng chỉ đến đây theo mệnh lệnh của quốc sư đại nhân mà thôi, lương thực cũng là do thủ hạ của quốc sư đại nhân là tiêu cục Trấn Viễn mang đến, nếu muốn cảm tạ thì cũng nên cảm tạ quốc sư đại nhân và tiêu cục Trấn Viễn!”

Đầu năm nay, cho cho một ngụm cơm ăn chính là ân nhân cứu mạng, mặc dù lão trưởng làng không biết quốc sư là ai, cũng không biết tiêu cục Trấn Viễn nhưng điều đó không làm chậm trễ việc ông ta dập đầu: “Cảm tạ quốc sư đại nhân, cảm tạ tiêu cục Trấn Viễn!”

"Ông lão, ông mau đứng lên đi!" Huyện lệnh ra hiệu cho nha dịch kéo trưởng làng đứng dậy: “Làng của các ông có bao nhiêu người?”

“Mùa thu vẫn còn 152 người, sau mùa đông có 25 người chết cóng và chết đói, hiện tại còn lại 127 người." Trưởng làng trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận