Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Cũng coi như là suôn sẻ đi, lương thực lấy ra đều đã phát hết rồi." Huyện lệnh nói, giải thích ngắn gọn về công việc hôm nay.

"Vất vả rồi," Đội trưởng nói, "Bây giờ ta tin ông là một vị quan tốt!"

Chính trị Đại Khang thối nát, cả đám quan viên so kè nhau cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, quan viên nào yên ổn ở đó không đi cướp đoạt đã có thể được gọi là một vị quan tốt.

Sau khi nhân viên hộ tống đi cùng trở về, đã nói biểu hiện hôm nay của huyện lệnh với đội trưởng, đây cũng là nguyên nhân quyết định khiến đội trưởng thay đổi thái độ đối với ông ta.

"Đội trưởng Giang, nếu như trước đây ngài nói vậy có lẽ ta sẽ còn đắc chí nhưng hôm nay đi một chuyến này, lại nghe ngài nói thế thì đột nhiên ta cảm thấy xấu hổ.” Huyện lệnh cười khổ xua tay.

"Tại sao?" Đội trưởng tò mò hỏi.


“Trước đây đọc Nhật báo Kim Xuyên, ta từng nhìn thấy Quốc sư đại nhân nói một câu cái mông quyết định cái đầu. Trước đây còn không hiểu lắm nhưng hôm nay đã hiểu rồi!"

Huyện lệnh nói: "Ta cứ tưởng mình rất hiểu biết người dân. Hôm nay về nông thôn một chuyến ta mới biết được mình ắt phải ai ngờ người dân còn khó khăn hơn ta tưởng tượng. Đội trưởng Giang, ngài không biết đâu, nhiều người dân đến nhận lương thực cứu tế còn không có nổi một bộ đồ, thậm chí còn có mấy người, phải chờ người trước mặc lãnh xong rồi sau đó thay ra đưa cho người khác mặc vào lãnh tiếp, cứ lần lượt như thết”

“Không biết thế nào mà ta lại không biết? Trước khi gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, nhà ta cũng chỉ có một bộ đồ, tới mùa đông, cả nhà năm người rúc vào đống cỏ khô để có thêm chút hơi ấm. Ai muốn ra ngoài thì phải tròng hết quần áo vào mới dám ra ngoài!”

Đội trưởng thở dài: “May mà gặp được tiên sinh, nếu không thì nhà ta vẫn còn sống những ngày tháng như thế đấy!”

“Gòn ngài trước đây vẫn là công tử sống ở trong thành, có thể từ nông thôn lên thành, ai mà không mặc bộ đồ đẹp nhất đâu, ngài không biết thì cũng bình thường.”

“Nếu ta là một công tử thì không chừng cũng thế thôi, nhưng bây giờ ta quan phụ mẫu một phương của người dân, nếu tôi không biết nữa thì đúng là thất trách!”

Huyện lệnh thở dài, nói: "Ví như lần này này, ta đã phạm ngay cái sai lầm lớn!”

“Sai lầm gì??”

Đội trưởng hỏi.

"Là kế hoạch trước đây ta đề ra,' Huyện lệnh nói: "Ta không ngờ lại có nhiều


người dân không có quần áo đến vậy, bây giờ trời lạnh như thế thì căn bản là họ không thể nào đến huyện thành lãnh cháo được!”

Đội trưởng gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy thì ngài muốn làm gì? Muốn tìm biện pháp khắc phục hay vẫn cứ như vậy?”

“Tất nhiên là khắc phục!”

"Ngài muốn khắc phục thế nào?”

"Ta muốn cho người đi thông báo đến các làng, yêu cầu họ tổ chức nhân lực dẫn trưởng làng các làng đến huyện thành kéo lương thực cứu tế về!”

Huyện lệnh nói ra biện pháp mình đã nghĩ xong xuôi ở trên đường: “Mọi người trong làng đến huyện thành hết thì không được, nhưng có thể gom mấy bộ quần áo tới lãnh lương lực thì chắc là được rồi?”

"Hản là không thành vấn đề." Đội trưởng gật đầu.


“Như vậy, đội trưởng Giang đồng ý sao?” Huyện lệnh kinh ngạc hỏi: “Không cần xin chỉ thị của tướng quân chỉ sao?”

“Trong thư tướng quân nói với ta, chỉ cần lương thực đến tận tay người cần và không lãng phí thì ta có thể đưa ra quyết định.” Đội trưởng nói.

Mục đích của bọn Lưu Thiết đến Trung Nguyên không phải là để cướp lương thực, mục đích chính của việc chiếm giữ kho lúa này là để cứu trợ thiên tai, để càng nhiều có người dân sống sót mà cũng là vì để có đủ sức lao động khi bắt đầu khai thác quặng vào năm sau.

Cách làm của huyện lệnh không hẹn mà hợp với cách làm của tiêu cục Trấn Viễn, nên Điền tiên sinh đã kiến nghị ủy quyền cho Lưu Thiết.

Lưu Thiết vốn hào sảng, đội trưởng đội hộ tống đã làm việc với anh ta từ lâu và là người đáng tin cậy nên đã chấp nhận đề nghị của Điền tiên sinh, giao quyền xử lý kho lúa cho đội trưởng.

Anh ta cũng muốn nhân cơ hội này để kiểm tra xem đội trưởng có khả năng trấn giữ một phương không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận