Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Phải nói rằng Ngưu Bôn cao to lực lưỡng trông khá thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo gớm ghiếc nhưng anh ta lại rất có năng khiếu âm nhạc. Kim Phi không hiểu nhiều về âm nhạc và cũng không biết nhạc phổ, y chỉ hát theo trí nhớ vài câu mà Ngưu Bôn sau đó đã học được ngay, thậm chí còn sửa lại mấy chỗ Kim Phi hát sai.

"Tiên sinh, cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu Thấm Nhi và ta thành hôn, ngài chính là ông mối của bọn ta!"

Ngưu Bôn lại cúi chào Kim Phi rồi quay người chạy một mạch.

Mặc dù Thấm Nhi rời đi mà không từ biệt, nhưng Châu Nhi vẫn luôn giữ phòng cho cô ấy. Lúc này Thấm Nhi và Châu Nhi đang ngồi trên giường, chậm rãi trò chuyện.

"Châu Nhi, giờ bên cạnh Bệ hạ chỉ còn có cô, cô không tới túc trực trước cửa Ngự thư phòng có ổn không?" Thấm Nhi có chút áy náy hỏi.

Cửu công chúa trước đây tổng cộng có ba thị nữ, lúc mới tới Xuyên Thục liền bị phục kích, trong đó có một người hy sinh để bảo vệ Cửu công chúa, sau đó 'Thấm Nhi cũng rời đi.


Lúc còn có hai người, họ có thể đổi ca cho nhau và nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Châu Nhi là thị nữ duy nhất còn sót lại bên cạnh Cửu công chúa nên không có người thay ca. Cô ấy luôn phải túc trực ngày đêm, quanh năm không được nghỉ ngơi thì chắc hẳn phải mệt lắm.

"Không sao đâu. Bệ hạ đã điều động Tân đại ca sang bên đó, bên ngoài có Ngự lâm quân canh gác là được rồi”, Châu Nhi nói.

"Nếu Tần đại ca và Ngự lâm quân đã túc trực ở đó rồi thì được", Thấm Nhi gật đầu.

"Thấm Nhị, Bệ hạ tuy rằng không nói gì, nhưng người vẫn rất lo lắng cho cô. Bệ hạ điều động Ngự lâm quân tới đó cũng là vì muốn để ta ở lại với cô”.

Châu Nhi nắm tay Thấm Nhi: "Trở về đi có được không, Bệ hạ và ta đều cần côi"

'Thấm Nhi mím môi, đang định nói thì tai cô ấy đột nhiên động đậy. Sau đó cả hai quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, âm thanh tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai hai người họ.

Thấm Nhi đang không biết phải trả lời câu hỏi của Châu Nhi như thế nào, vì vậy cô ấy nhân cơ hội này đứng lên: "Con trâu rừng ngu ngốc này!"

Châu Nhi cũng không nói nên lời: “Không phải Ngưu Bôn đó lại muốn trèo cửa sổ đấy chứ?”


"Nếu hắn còn dám nữa, ta sẽ đánh gấy chân hắn!"

'Thấm Nhi đang xắn tay áo lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng sáo phát ra từ cửa sổ.

Một lúc sau, bài hát của Ngưu Bôn bắt đầu vang lên: “Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa...”

Thấm Nhi lúc đầu có chút xấu hổ, xắn tay áo định đánh người, nhưng sau khi nghe vài câu hát thì đã dừng lại.

Khi Thấm Nhi nghe thấy Ngưu Bôn hát đến đoạn cố hương xa xôi tận chân trời, bồn chồn không thể tiến lên thì trái tim cô ấy như bị ai cấu mạnh một cái. 'Thấm Nhi càng nghe càng nhập tâm.

Khi Ngưu Bôn hát xong, Châu Nhi mỉm cười nói: "Con trâu rừng này cuối cùng cũng có một ý tưởng ra hồn. Bài hát này được viết rất hay!"

"Hắn sao có thể viết ra lời bài hát hay như vậy? Không biết là đã chạy đi cầu cứu ai!" Thấm Nhi cong môi.


Ngưu Bôn trước đây đã từng hát cho cô ấy nghe, nhưng đều là những bài dân ca về tình anh em, không thể so sánh với lời bài hát này.

Thấm Nhi biết rõ khả năng của Ngưu Bôn đến đâu, anh ta chỉ biết chữ sau khi tham gia một lớp học xóa mù chữ, cũng mắc nhiều lỗi chính tả khi viết thư. Cho nên, Ngưu Bôn căn bản không thể viết được lời bài hát như thế này, chắc chăn là đã chạy đi cầu cứu ai đó.

“Huynh ấy chịu chạy đi nhờ người khác giúp đỡ không phải cũng thể hiện huynh ấy quan tâm đến cô sao”, Châu Nhi nháy mắt với Thấm Nhi: "Cô cứ làm việc của mình đi, ta về trước!"

Nói xong, Châu Nhi mở cửa bước ra ngoài mà không đợi Thấm Nhi nói gì. . ngôn tình sủng

Ngưu Bôn lúc này đang háo hức nhìn về phía cửa, khi thấy cửa mở, anh ta vô cùng vui mừng, nhưng người đi ra lại là Châu Nhi khiến Ngưu Bôn không khỏi có chút thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận