Hàn Trầm có thể phái gián điệp tới Đông Hải, bây giờ Tiểu Lưu lại cố ý phái người đến "bảo vệ" cô ta đi gặp Hàn Trầm, Hàn Lưu Thị vô thức cảm giác được. có điều gì đó không đúng.
Cô ta hỏi một cách cẩn thận: "Đại nhân, xin hỏi tại sao tướng công nhà ta lại muốn đến quận Phụng Đài? Bây giờ chàng ấy đang làm gì?"
Chờ đến khi Hàn Lưu Thị gặp được Hàn Trầm thì sẽ không thể giấu được chuyện về gián điệp trước đó, cho nên Tiểu Lưu cũng không có ý định giấu diếm, mà nói ra sự thật: "Lúc trước Hàn Trầm bị thổ phỉ ép buộc lên trên núi, sau đó hắn dẫn đầu thổ phỉ làm phản, bây giờ đã sắp đánh chiếm được toàn bộ quận Phụng Đài và khu vực phía nam của quận Ngụy Lăng rồi."
Đôi mắt của Hàn Lưu Thị lại mở to.
Cô ta thật sự không thể tưởng tượng được rằng tướng công gặp ai cũng mỉm cười kia của mình lại có khả năng lãnh đạo thổ phỉ đi làm phản, thậm chí còn đánh chiếm được lãnh thổ của gần hai quận.
Nếu không phải trước đó Tiểu Lưu đã nhắc tới trấn Thiết Miếu thì Hàn Lưu Thị sẽ cho rằng anh ta đã tìm nhầm người rồi.
Dù sao Hàn Lưu Thị cũng đã từng đọc sách, từng nhìn thấy các mặt của xã hội, sau khi ép buộc mình bình tĩnh, thì cũng dần dần tỉnh táo lại.
Ngày nay có quá nhiều người bị li tán với người thân, mỗi ngày ở quảng trường của Đông Hải đều có thể nhìn thấy có rất nhiều người đang tìm kiếm người nhà của mình.
Chẳng trách mình chỉ là một bồi bàn bình thường của thương hội Kim Xuyên đang tìm kiếm người nhà, mà lại khiến cho trợ thủ của quận trưởng của quận Đông Hải chú ý.
Chẳng trách đối phương khăng khăng muốn "bảo vệ" mình đến quận Phụng Đài...
Mặc dù Hàn Lưu Thị có lòng trung thành đối với thương hội Kim Xuyên, nhưng so với Hàn Trầm thì đương nhiên vẫn là chồng của cô ta thân thiết hơn.
Vì thế Hàn Lưu Thị hỏi: "Đại nhân, ta biết mình là phụ nữ, không nên hỏi thăm quá nhiều, nhưng ta có thể to gan hỏi một chút, có phải tướng công nhà ta đang đối đầu với thương hội hay không?”
“Cái này thì không có, quận Phụng Đài thuộc khu vực Trung Nguyên, cho dù là đến Xuyên Thục hay là đến Đông Hải đều khá xa."
Tiểu Lưu lắc đầu và nói: "Ngược lại, sau khi quốc sư đại nhân nghe nói đến chuyện của Hàn Trầm thì còn từng khen ngợi hắn, nói hắn là nhân tài hiếm có!"
"Thật ư? Quốc sư đại nhân cũng biết tướng công của nhà ta ư?"
Hàn Lưu Thị vui mừng không ngớt: "Tướng công của nhà ta vẫn luôn ngưỡng mộ quốc sư đại nhân, chúng ta đến Đông Hải, chính là vì quốc sư đại nhân!”
“Vậy thì đúng là trùng hợp/' Tiểu Lưu mỉm cười và nói: “Quốc sư đại nhân nói hy vọng sau khi phu nhân và Hàn Trầm gặp được nhau thì có thể khuyên nhủ hắn nhiều một chút, để hắn nhớ lại những ngày tháng mình phải chịu khổ trong ổ của thổ phỉ và đối xử tử tế với dân chúng hơn một chút, nếu quốc sư đại nhân phát hiện hắn đối xử khắc nghiệt với dân chúng thì đợi đến khi tiêu cục Trấn Viễn giải phóng quận Phụng Đài thì sẽ tiến hành xét xử hắn giống như những người khác!”. truyện teen hay
“Chắc chắn, chắc chản!” Hàn Lưu Thị vội vàng đảm bảo: “Tướng công nhà ta là người tốt bụng, mỗi năm lúc thu tiền thuê đất đều sẽ thu ít một chút, nếu đại nhân không tin thì cứ đến trấn Thiết Miếu để hỏi thăm thử, nhà ta là nhà đối xử với tá điền tốt nhất, nếu không thì cũng sẽ không suy bại đến nỗi trở thành người †ị nạn!"
"Ta tin, vừa rồi là truyền đạt lại lời dặn dò của quốc sư đại nhân."
Tiểu Lưu nói: "Phu nhân hãy chuẩn bị trước một chút đi, sáng mai ta sẽ phái người đến đón phu nhân đi quận Phụng Đài!"
"Nhưng công việc của ta ở đây...”
“Chuyện này không sao, ta đã nói với chưởng quầy của ngươi rồi, sẽ có người đến đây tiếp quản.”
“Vâng, cảm ơn đại nhân!” Hàn Lưu Thị hơi cúi người xuống để bày tỏ lòng biết ơn.
Tiểu Lưu đáp lễ lại, rồi xoay người rời đi.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng sau khi mình rời đi thì Hàn Lưu Thị sẽ quay lại thu dọn đồ đạc, kết quả là Hàn Lưu Thị vẫn mang theo hai đứa con đi hoàn thành hết công việc trong ngày, sau đó mới dặn dò công nhân mới tới các hạng mục. công việc cần chú ý rồi mới rời đi.