“Chuyện của ta để sau hãy nói, các nàng đi đâu vậy?” Hàn Trầm ôm lấy con gái rồi hỏi.
“Sau khi chàng dụ bọn thổ phỉ đi..” Hàn Lưu Thị nhanh chóng kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô ta và Hàn Trầm xa nhau lại một lần: “Hôm qua, trợ thủ của quận trưởng quận Đông Hải là Triệu đại nhân đến tìm ta và nói rằng đã tìm được chàng, còn đặc biệt phái phi thuyền đưa chúng ta đến sum họp với chàng!”
Hàn Trầm nghe xong những chuyện vợ kể thì cảm thấy đau lòng nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trên đường đến Đông Hải gặp phải một số gian khổ, nhưng sau khi gia nhập thương hội Kim Xuyên, ba mẹ con bọn họ sống khá tốt, ít nhất không bị bắt nạt, cũng không bị lạnh hay đói.
"Tướng công, chàng nên cảm tạ quốc sư đại nhân thật tốt, nếu không có thương hội thì ta và đứa nhỏ hoàn toàn không thể sống sót qua mùa đông!" Hàn Lưu Thị ôm lấy cánh tay của Hàn Trầm rồi nói.
"Ta hiểu rồi." Hàn Trầm gật đầu rồi nhìn về phía Hàn Phong.
Hàn Lưu Thị thấy thế bèn vội vàng giới thiệu: “Tướng công, vị kia là Hàn đại nhân của tiêu cục Trấn Viễn, là người cùng tộc với nhà chúng ta, lại còn cùng tên với Tiểu Phong nữa, vị kia chính là Giang trung đội trưởng, chính là cô ấy đã đưa chúng ta từ Đông Hải qua đây!”
“Nàng đưa bọn nhỏ sang bên kia đợi một lát.” Hàn Trầm thả con gái xuống rồi đi về phía Hàn Phong.
Trước khi cả nhà họ đoàn tụ, Hàn Phong và Giang Văn Văn vẫn ngồi trên tảng đá chờ đợi mà không hề làm phiền, nhìn thấy Hàn Trầm đi đến, Hàn Phong bèn mỉm cười đứng dậy.
"Hàn đại nhân, Giang trung đội trưởng, cảm ơn hai người đã đưa vợ con ta về!"
Hàn Trầm vẫy tay về phía sau, một người đàn ông vạm vỡ lập tức lấy tay nải từ trên lưng xuống.
Trước đó, đội ngũ do Hàn Trầm mang đến và nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn mang đến đều cố ý giữ khoảng cách, hiện giờ đột nhiên lại có một người đàn ông vạm vỡ đến gần Hàn Phong mà còn cởi tay nải ra nên đã lập tức khiến nhân viên hộ tống trở nên căng thẳng.
"Đừng lộn xộn!"
Phó trung đội trưởng phía sau Giang Văn Văn hét lớn, giơ nỏ cầm tay chĩa vào người đàn ông vạm vỡ: “Thả tay nải xuống!”
Đội ngũ do Hàn Trầm mang đến nhìn thấy phó trung đội trưởng chĩa nỏ cầm †ay vào người của mình thì cầm theo vũ khí rồi nhao nhao vây xung quanh lại.
Những nhân viên hộ tống khác đã đề cao cảnh giác từ sớm nên thấy thế cũng đều lấy vũ khí ra và chĩa thẳng về phía đối diện.
Hiện trường nhất thời trở nên vô cùng căng thẳng.
"Đừng hiểu lầm, chúng ta không có ý xấu!" Hàn Trầm giải thích: "Trong tay nải có vàng!"
Hàn Trầm nói xong thì nháy mắt với người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông vạm vỡ hừ lạnh một cái rồi ném tay nải xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Hàn Trầm ngồi xổm xuống mở tay nải ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc hộp gỗ nhỏ được bọc kín, khi mở nắp hộp gỗ ra, Hàn Phong và Giang Văn Văn đều không khỏi nheo mắt lại.
Trong hộp gỗ có vàng miếng, vàng cốm và thỏi với kích cỡ khác nhau, còn có mấy món trang sức bằng vàng lộn xộn, chiếu sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời khiến Hàn Phong không thể mở mắt.
“Cảm tạ các vị đã giúp ta tìm được vợ con, còn không ngại vất vả mà hộ tống bọn họ trở về, số vàng này cũng không thể hiện được hết sự kính trọng của ta,
vẫn hy vọng các vị hãy nhận lấy!”
Hàn Trầm đẩy hộp gỗ đến trước mặt Hàn Phong.
Hàn Phong ngồi xổm xuống lục lọi đồ đạc bên trong, sau đó di chuyển chiếc hộp để ước lượng: "Ồ, khá nặng đấy?"
Mật độ vàng rất cao, chiếc hộp tưởng chừng như nhỏ lại nặng tới hàng chục cân, nếu quy thành bạc thì chắc chắn có thể đổi được hàng ngàn lượng.
“Tổng cộng năm mươi hai cân, toàn bộ số vàng trong tay chúng ta đều ở đây!” Người đàn ông vạm vỡ cầm hộp gỗ trước đó lớn tiếng nói.
“Chẳng trách lại nặng như vậy.” Hàn Phong đứng dậy, cười hỏi: “Số vàng này từ đâu ra?”
Vàng miếng, vàng cốm, vàng thỏi có nhiều kích cỡ khác nhau, đồ trang sức cũng có cũ có mới, hiển nhiên không phải cùng một đợt, cũng không phải tịch thu cùng một chỗ, hơn nữa Hàn Trầm xuất thân là một tên cướp, Hàn Phong suy nghĩ nhiều cũng là điều bình thường.