“Không, dùng chúng để đúc tiền đồng mới thật là lãng phí”.
Kim Phi tuy không hiểu nhiều về kinh tế nhưng y cũng biết rằng bản chất của tiền tệ chỉ là một vật trao đổi ngang giá. Vật trao đổi này có thể là vàng, bạc, đồng hoặc những thứ khác.
Trước khi vàng, bạc và đồng trở thành tiền tệ chủ đạo, vỏ sò cũng được dùng làm tiền tệ. Ở kiếp trước của Kim Phi, tiền giấy đã loại bỏ vàng, bạc và đồng để trở thành loại tiền tệ mới.
Theo quan điểm của Kim Phi, việc sử dụng đồng thau để làm dây điện nhằm thúc đẩy phát triển công nghiệp là cách sử dụng đúng đắn nhất, còn việc sử
dụng nó để đúc tiền đồng mới là một sự lãng phí thực sự.
Sau khi bình định Trung Nguyên và Giang Nam, Kim Phi chắc chắn sẽ bắt đầu phát hành tiền giấy và thay đổi hệ thống lưu thông tiền tệ hiện tại.
Tuy nhiên, đây là một hạng mục rất phức tạp và có quy mô lớn, nếu không xử lý tốt sẽ gây ra hỗn loạn. Nhuận Nương có lẽ cũng không quan tâm lắm đến chuyện này nên Kim Phi cũng không giải thích quá nhiều.
Quan Hạ Nhi luôn hiểu rằng cô phải tiếp tục học tập để không bị Kim Phi bỏ lại quá xa. Cô chủ động tham gia các lớp học buổi tối và là người nghiêm túc nhất trong việc học.
Gần đây cô thấy Kim Phi đang mày mò nghiên cứu những thứ như máy phát điện, động cơ điện nên khi có thời gian cô sẽ đến hỏi Kim Phi những kiến thức liên quan đến điện.
Nhiều ngày nay, Quan Hạ Nhi đã hiểu được rất nhiều kiến thức cơ bản về điện, dần dần biết được tầm quan trọng của điện đối với sự phát triển sau này.
Vì thế cô ủng hộ Kim Phi dùng đồng làm dây điện, cũng không cảm thấy tiếc đồng thau, ngược lại cô cảm thấy tiếc cho sợi lanh và vải đầu quấn bên ngoài dây điện.
Đồng thau không thể dùng để ăn hay uống, ngoài việc dùng để đúc tiền đồng, nó chỉ có thể dùng để làm dây điện. Tuy nhiên vải lanh và vải dầu thì khác, hiện tại vẫn có rất nhiều người không có quần áo mặc. Các loại vải này có thể dùng để may quần áo, vải dầu cũng có thể dùng làm ô, áo mưa, nói chung là có rất nhiều công dụng.
"Đương gia, vỏ bao bên ngoài dây điện không thể dùng vật liệu khác, nhất định phải dùng vải lanh và vải đầu sao?" Quan Hạ Nhi hỏi.
“Đúng vậy”, Kim Phi thở dài: “Ở Châu Mỹ có một thứ gọi là cao su, chất liệu này thích hợp làm vỏ bọc dây điện hơn vải lanh và vải đầu. Nó có khả năng cách nhiệt tốt hơn, chống ăn mòn cao hơn và độ bền lớn hơn, chỉ tiếc là chúng ta hiện tại không có loại vật liệu đó”.
Trên thực tế, ngoài cao su, nhựa cũng là lựa chọn tốt hơn để làm vỏ bọc dây điện, tuy nhiên nhựa là một dẫn xuất của dầu mỏ, để làm ra nhựa cần phải thiết lập một quy trình hóa dầu hoàn chỉnh. Việc này còn khó hơn việc đưa cao su về từ Châu Mỹ.
Nhắc đến Châu Mỹ, Quan Hạ Nhi cũng thở dài: “Không biết chiến thuyền bọc thép hiện tại đang ở đâu, khi nào mới quay trở lại, cũng không biết bọn họ có thể mang về hạt giống mà đương gia nói hay không”.
"Hy vọng là có thể!”
Kim Phi nói như vậy, nhưng trong lòng y cũng không có bao nhiêu hi vọng.
Cao su khác với các loại cây trồng khác, nó cần được khai thác từ cây, có quy trình sản xuất hoàn chỉnh. Cho dù là người bản địa ở Châu Mỹ hiện giờ cũng chưa chắc đã phát hiện ra công dụng của cao su.
Hơn nữa, cho dù cây cao su được du nhập về từ Châu Mỹ, thì Trung Nguyên và Giang Nam cũng không thích hợp để trồng. Mà cho dù trồng ở miền Nam thì nhanh nhất cũng phải sáu bảy năm mới thu hoạch được cao su. Tốt hơn là gửi người sang Châu Mỹ để khai thác cao su hoặc phát triển ngành công nghiệp dầu mo.
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi thở dài: "Còn một chặng đường dài phải đi!"
"Không phải đương gia đã nói hay sao, dù đường có xa đi mãi cũng sẽ đến nơi. Chỉ cần cố gắng và tiến về phía trước thì chuyện gì cũng có thể làm được!" Quan Hạ Nhi khuyên nhủ.
"Đúng vậy, dù đường có xa bao nhiêu, cứ đi là sẽ tới nơi”, Kim Phi mỉm cười xoa xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Hạ Nhi, nàng đúng là rất thông minh!"
“Ta chỉ là một thôn nữ trên núi, làm sao có thể coi là người thông minh?” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Mà này, không phải mấy ngày trước ở phòng thí nghiệm đương gia bàn bạc với Hạc Minh làm máy điện báo sao?"
Mấy ngày trước, Quan Hạ Nhi đến phòng thí nghiệm gọi Kim Phi đi ăn tối, tình cờ nghe được hai thầy trò họ nói về máy điện báo nên cô đã ghi nhớ. Ban nãy thấy tâm trạng Kim Phi không tốt nên cô quyết định chuyển chủ đề.
Quả nhiên, khi nói về phát minh mới của mình, thái độ của Kim Phi lập tức thay đổi: "Hôm qua ta đã làm được, để ta dẫn mọi người đi xem!"