Phương Linh Quân nghe Kim Phi nói như vậy thì không khỏi nhìn y thật sâu.
Đại đa số những người sau khi lập nghiệp đều sẽ trốn tránh sự nghèo túng lúc trước, ví dụ như trong lịch sử từng có một người thư sinh không đỗ cuộc thi công danh nên đã chán nản đến mức cưới một cô gái bị mù một mắt và kiếm sống bằng nghề giặt quần áo cho người khác.
Sau khi hắn thi đỗ công danh và trở thành một quan chức nhỏ trong thành thì ngay lập tức cảm thấy cô gái ấy chính là vết nhơ trong cuộc đời hắn nên không chịu quay về quê, còn nói với người khác rằng bản thân vẫn chưa kết hôn rồi sau đó cưới một vị tiểu thư con nhà giàu ở trong thành làm vợ.
Sau khi cô gái mù nghe được chuyện này thì đã treo cổ tự tử trên xà nhà ở quê nhà.
Vụ việc này vô cùng huyên náo ở địa phương, một quan viên của bộ Lễ đi ngang qua nơi đó khi ông về quê thăm họ hàng đã nghe được việc này và khi trở về đã báo cáo với thị lang bộ Lễ rồi bằng một cách nào đó mà đã truyền đến tai hoàng hậu.
Hoàng hậu bênh vực kẻ yếu là cô gái mù trước mặt hoàng đế, hoàng đế bèn ra lệnh cho Đại Lý Tự điều tra chuyện này, sau đó tước đoạt công danh của vị thư sinh đó rồi áp giải về quê và chặt đầu trước công chúng.
Vụ án này đã để lại dấu ấn trong lịch sử, không ít gánh hát đã cải biên thành lời hát để truyền xướng.
Thợ rèn cũng là một nghề cấp thấp trong thời phong kiến, nhưng dường như: Kim Phi không hề né tránh điều này, thay vào đó, y vẫn làm những công việc tương tự như thợ rèn cho đến ngày nay và thường xuyên dành vài ngày ở trong phòng thí nghiệm.
Chỉ riêng phần phong thái này đã khiến Phương Linh Quân tự ti. "Bên ngoài quả thực có chút lộn xộn, chúng ta vào trong nói chuyện đi." Kim Phi dân Phương Linh Quân đi vào phòng nghỉ ngơi bên trong.
Phòng nghỉ ngơi là nơi Kim Phi dùng để nghỉ ngơi và vẽ tranh, tuy trên bàn bày đầy giấy tờ và dụng cụ vẽ nhưng vẫn gọn gàng hơn bên ngoài một chút.
Vừa rồi Phương Linh Quân chỉ đang trêu ghẹo nhưng thật ra ông ta lại càng cảm thấy kính nể khi thấy Kim Phi không hề câu nệ tiểu tiết.
Ông ta tùy tiện tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống và hỏi: “Kim tiên sinh tìm ta là có chuyện gì?”
“Ta muốn chọn một số học sinh có thành tích tốt môn toán ở học viện sư phạm, đồng thời thành lập một trường học mới chuyên nghiên cứu về năng lượng điện!" Kim Phi nói.
Chủ yếu người đọc sách trong thời phong kiến đều học kinh sử sách luận và những thứ tương tự nên không có ai coi trọng số học, thậm chí có người còn cho. rằng đó là con đường nhỏ chỉ có tiểu thương và người bán hàng rong mới cần học, không thể vào đến được nơi sang trọng.
Trước đây sinh viên do học viện sư phạm đào tạo chủ yếu là đẩy mạnh giáo. dục bắt buộc, tiên sinh được cử xuống cấp cơ sở làm giáo viên thì nội dung nghiên cứu chủ yếu là tập trung vào giáo dục giác ngộ và dạy trẻ em đọc viết, tỉ lệ học môn toán tương đối thấp.
Nghiên cứu năng lượng điện đòi hỏi rất nhiều kiến thức toán học nên Kim Phi muốn chọn một nhóm sinh viên của học viện sư phạm yêu thích toán và vật lý để nghiên cứu kiến thức khoa học tự nhiên.
“Chuyên nghiên cứu điện năng?” Phương Linh Quân hỏi: “Không phải tiên sinh đã chế tạo thành công đèn điện rồi sao?”
"Năng lượng điện có thể được sử dụng trong phạm vi rất rộng, chiếu sáng chỉ là năng lượng cơ bản nhất." Kim Phi giải thích: "Điện không chỉ có thể được sử dụng để chiếu sáng mà còn có thể được sử dụng để chế tạo nhiều dụng cụ điện khác nhau và cũng có thể dùng trong y tế để khám bệnh!"
“Dùng để chữa bệnh?” Phương Linh Quân sửng sốt: “Thứ này có thể dùng để khám bệnh sao?”
"Đương nhiên có thể, nhưng cần sử dụng rất nhiều công cụ.” Kim Phi nói: “Sức lực của cá nhân ta có hạn nên cần thêm nhiều người cùng tìm hiểu về điện và cùng nhau nghiên cứu những công cụ này!"
“Kim tiên sinh, ngài thực sự muốn truyền bá kiến thức này sao?” Phương Linh Quân hỏi.
Trong thời đại phong kiến vẫn luôn có câu không truyền nghề cho người ngoài, rất nhiều nghề thủ công đều được cha truyền con nối, nếu người học việc muốn học một nghề nào đó từ thầy thì phải làm việc miễn phí tại nhà sư phụ trong vài năm và còn phải đồng ý sau này sẽ chu cấp cho sư phụ dưỡng lão thì sư phụ mới chịu đồng ý.