Tình trạng này tồn tại cho đến đời trước của Kim Phi, trước kia y từng quen biết một vị lão trung y và y đã đề cập trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên rằng y phải lạy sư phụ mỗi khi sư phụ kê đơn thuốc cho y.
Phương Linh Quân cho rằng, năng lượng điện là do Kim Phi phát minh ra, nếu chỉ truyền lại cho con cháu của y thì chẳng khác nào đã trực tiếp để lại một cái kho báu.
Nhưng giờ đây Kim Phi lại muốn truyền bá kiến thức về điện năng cho người ngoài.
"Năng lượng điện có tiềm năng vô hạn và phạm vi ứng dụng rộng rãi, nếu nhiều người hiểu về điện hơn thì nó có thể thúc đẩy sự phát triển xã hội và mang lại rất nhiều lợi ích cho người dân!” Kim Phi nói.
"Tiên sinh đại nghĩa!"
Phương Linh Quân đứng dậy rồi làm lễ với Kim Phi: “Tiên sinh cần ta phối hợp như thế nào?”
“Trước hết hãy tiến hành một cuộc khảo sát để chọn ra những học sinh quan tâm đến toán học và năng lượng điện và sẵn sàng nghiên cứu năng lượng điện, sau đó ta sẽ tổ chức kỳ thi cho bọn họ và chọn ra một số người vào trường mới." Kim Phi nói.
“Ngài đích thân giảng dạy ở trường mới sao?” Phương Linh Quân hỏi. "Ừ”" Kim Phi gật đầu.
Y là người duy nhất ở Đại Khang có kiến thức về năng lượng điện, y không muốn đi thì cũng không được.
“Nếu ngài đích thân đi dạy thì e rằng sẽ có người tham gia tuyển chọn với mục đích khác!" Phương Linh Quân nhắc nhở.
Trong thời đại phong kiến, cứ cách vài năm hoàng đế lại chủ trì một cuộc thị, những thí sinh đó không hề quan tâm có thi đỗ hay không, có nhìn rõ hoàng đế hay không, nhưng chỉ cần họ tham gia kỳ thi này thì đều sẽ tuyên bố với thế giới bên ngoài răng họ là học trò của thiên tử.
Mặc dù Kim Phi không nắm giữ chức vụ gì trong triều đình nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết rằng y mới là người đứng đầu thực sự của triều đình.
Không biết có bao nhiêu người một lòng một dạ muốn tiếp cận Kim Phi, trường sư phạm không thiếu những người như vậy, nhưng trước đây Kim Phi rất ít khi đến trường nên bọn họ không hề có cơ hội tiếp xúc với Kim Phi.
Nếu Kim Phi muốn chọn học sinh từ trường sư phạm và trực tiếp giảng dạy thì những người được chọn thực sự sẽ trở thành học sinh của Kim Phi và giá trị của họ sẽ cao hơn nhiều so với những người được gọi là “học trò của thiên tử”.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia tuyển chọn vì điều này.
"Điều này cũng đúng.” Kim Phi không có hứng thú với chính trị và cũng không muốn bị vây quanh bởi một đám những kẻ lợi dụng chính trị với những suy nghĩ không trong sạch, y gãi đầu nói: “Là ta không cân nhắc chu toàn.”
Phương Linh Quân nhìn thấy Kim Phi gặp khó khăn thì cười nói: “Thật ra ta có một biện pháp.”
“Mời Phương tiên sinh nói!”
“Không phải tiên sinh đã lắp đặt đèn điện trong học viện rồi sao? Khi trở về †a sẽ nói chuyện với học sinh về điện năng, sau đó giao bài tập để học sinh viết một bài văn về điện năng.”
Phương Linh Quân nói: “Loại bài tập này cứ ba ngày ta sẽ cho một lần nên chắc chắn học sinh sẽ không nghĩ nhiều và có thể sẽ viết ra một số suy nghĩ thật sự của bản thân, và những bài viết này có thể sẽ tiết lộ quan điểm thực sự của họ về năng lượng điện tốt hơn bảng khảo sát."
"Cũng có lý." Kim Phi gật đầu: "Vẫn là tiên sinh cân nhắc chu toàn."
Có lẽ có có một số học sinh nhạy bén sẽ nhận ra ý đồ của Phương Linh Quân, nhưng nhìn chung, như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp điền vào. bảng khảo sát.
Còn những bạn sinh viên nhạy bén này muốn tham gia thì cứ tham gia, các đơn vị học thuật cũng đang cần người làm công tác hành chính nên coi như là đào tạo một số nhân viên hành chính có kiến thức chuyên môn.
“Vậy ngài hãy nói cho biết thêm một số kiến thức về điện để khi trở về ta cũng có thể nói chuyện thêm với các học sinh.”
Phương Linh Quân mỉm cười thúc giục.