Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Nhưng biết lý do rồi thì sao?

Dựa theo tính cách của Tứ hoàng tử, hắn chắc chắn sẽ không có dũng khí đi hỗ trợ Kim Phi đánh cường hào chia lại ruộng đất. Việc giữa bọn họ xảy ra xung đột chỉ là chuyện sớm muộn.

Vì vậy, Cửu công chúa hiểu rằng cho dù Tứ hoàng tử không phát động cuộc chính biến đó thì kết quả cuối cùng cũng có thể sẽ không tốt hơn hiện tại mà

thậm chí có thể còn tệ hơn.

“Bệ hạ, Lưu tướng quân viết thư hỏi Trần Chinh này nên xử lý thế nào?” Thiết 'Thế Hâm hỏi: “Nên giam giữ tại chỗ hay áp giải về đây?”

"Không cần phiền toái như vậy, xử trảm hắn đi!" Cửu công chúa đáp.


"Xử... xử trảm?" Thiết Thế Hâm hoài nghi mình nghe nhầm.

Ngay cả Kim Phi cũng kinh ngạc nhìn sang.

"Cho dù hắn bị giam giữ tại chỗ hay bị đưa về xét xử, Trần Chinh chắc chắn đều sẽ chết. Trong trường hợp này, tại sao lại lãng phí nhân lực và vật lực?", vẻ mặt của Cửu công chúa rất bình tĩnh: "Chỉ cần xét xử hắn tại chỗ và xử trảm là được".

Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đồng thời quay lại nhìn Kim Phi.

Kim Phi suy nghĩ một chút, gật đầu với hai người.

Thiết Thế Hâm sau đó cúi đầu nghe lệnh và rời đi cùng Tiểu Ngọc.

Sau khi hai người rời đi, Kim Phi có chút lo lắng nhìn Cửu công chúa: "Vũ Dương..."

“Ta không sao”, Cửu công chúa xua tay: “Phu quân, ta hơi mệt. Chàng đi làm việc đi, ta sẽ nghỉ ngơi một lát”.

Kim Phi biết Cửu công chúa muốn ở một mình một lát nên gật đầu rời đi.

Tuy nhiên, y cũng không đi quá xa mà chỉ đi sang căn phòng họp nhỏ cạnh Ngự thư phòng, đồng thời dặn dò Châu Nhi hãy chú ý đến tình hình ở Ngự thư phòng.

Sau khi mọi người rời đi, Cửu công chúa một mình đi đến bên cửa sổ, lặng lế nhìn về phía Trung Nguyên.


Một lúc lâu sau, Cửu công chúa rời khỏi đó, nhưng thay vì tiếp tục công việc, cô ấy lại đến chỗ của Khánh phi và báo tin cho bà ấy.

Đêm đó, Khánh phi và Cửu công chúa tổ chức lễ tế bái để tế bái Trần Cát, Khánh Quốc công và những người đã bị Trần Chinh giết hại.

Năm ngày sau, Trần Chỉnh bị xét xử công khai ở kinh thành, Lưu Thiết là người chủ trì.

Ở thời phong kiến quan lại và quý tộc dù có phạm tội thì đa số chỉ bị cách chức, cùng lắm là bỏ tù, số lượng bị xử trảm trực tiếp cực kỳ ít. Với một kẻ có địa vị cao như Tứ hoàng tử thì lại càng khỏi phải nói.

Mọi người đều nghĩ rằng Lưu Thiết sẽ kết án Trần Chinh nhiều nhất là tù chung thân.

Tuy nhiên, trong quá trình xét xử, Điền tiên sinh đã đọc ra hơn ba mươi cáo. trạng lớn nhỏ chống lại Trần Chinh. Sau khi đại biểu các cấp có mặt bỏ phiếu công khai, Trần Chinh bị xử tử và bị Lưu Thiết tuyên án tại chỗ.

Ba ngày sau, kẻ cầm đầu gây náo loạn Trung Nguyên bị chém đầu công khai bên ngoài kinh thành, hàng ngàn người chứng kiến cuộc hành hình.


Các quan chức của Trung Nguyên trước đây đã không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, bây giờ Trần Chinh lại bị chém đầu, đó là một đòn chí mạng đối với bọn họ. Đến nỗi, nhiều quan chức quý tộc hoàn toàn mất đi ý định phản kháng, lập tức đầu hàng tiêu cục Trấn Viễn.

Ngược lại, một số nghĩa quân nổi dậy như quân của Hàn Trầm trước đây không đồng ý việc sát nhập vào tiêu cục Trấn Viễn nên đã phản kháng.

Cũng có một số quý tộc nhận ra bản thân không thể tránh nổi cái chết nên quyết định liều mạng một lần cuối.

Nhưng bất chấp sự điên cuồng của các quý tộc hay sự phản kháng của quân nổi dậy, tiêu cục Trấn Viễn vẫn quét sạch mọi nơi mình đặt chân tới.

Vào cuối mùa xuân năm Tân Nguyên thứ sáu, bốn đội quân hộ tống gặp nhau ở Trung Nguyên. Ngày hôm sau, nhật báo Kim Xuyên bố cáo thiên hạ rằng cuộc chiến bình định Trung Nguyên đã hoàn toàn kết thúc.

Các nhân viên hộ tống nghỉ ngơi ở Trung Nguyên một tháng rồi đến tháng tư năm Tân Nguyên thứ sáu tiếp tục hành quân tới sông Trường Giang và tiến về Giang Nam!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận