Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Thiết Chùy dẫn cả đoàn người đi dọc theo con phố lớn hơn nửa tiếng đồng hồ, tìm được một nhà trọ gần dinh thự phủ Khánh Quốc công nhất.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới tinh, Thiết Chùy dẫn theo Lạc Lan và Hàn Phong đến phủ Khánh Quốc công.

Với thân phận của Thiết Chùy thì hắn không đủ tư cách để gặp Khánh Quốc công, nhưng lần này Thiết Chùy mang theo thiệp chúc mời của Kim Phi và lá thư viết tay của Khánh Mộ Lam, ở một mức độ nào đó đại diện cho Kim Phi, cũng là vì tặng quà cho Hoàng Quý phi, cũng xem như là việc công.

Cho nên lần này Thiết Chùy cũng không xin gặp quản gia hay mẹ của Khánh Hoài, mà là đưa thiệp chúc mời, xin được gặp Khánh Quốc công.

Advertisement

Công việc của Khánh Quốc công rất bận, thường thì đưa xong thiệp mời phải mất một hai ngày hoặc thậm chí năm sáu ngày sau khi đăng lời mời mới có thể tiếp đón người muốn gặp.

Thế nên khi Thiết Chùy nhìn thấy người gác cổng đã nhận thiệp mời bèn nói với người gác cổng tên của nhà trọ mà hắn đang ở, sau đó rời đi cùng Lạc Lan và Hàn Phong, định ngày mai sẽ quay lại hỏi khi nào Khánh Quốc công có thời gian gặp mình.

Advertisement

Kết quả mới đi được chưa bao xa thì người gác cổng cưỡi ngựa đuổi theo.

“Cuối cùng cũng đuổi kịp, các vị khách quý, lão gia Quốc công cho mời”.

“Nhanh vậy sao?”

Thiết Chùy, hơi kinh ngạc.

Khánh Quốc công là quan trong triều, mỗi ngày có nhiều việc công việc phải giải quyết, không phải ai muốn gặp là có thể gặp.

Gửi thiệp giống với điện thoại hẹn gặp ở đời trước của Kim Phi, gửi thiệp trước, nếu Khánh Quốc công muốn gặp thì sẽ cho người sắp xếp thời gian.

Trừ phi là người rất thân thiết hoặc thân cận, thông thường mới gửi thiệp tới, sớm nhất cũng phải đến ngày hôm sau mới nhận được hồi âm.

Mặc dù Thiết Chùy đã tắm và thay quần áo, dẫn theo Lạc Lan và Hàn Phong, nhưng hắn không nghĩ rằng hôm nay Khánh Quốc công sẽ gặp bọn họ, mà chỉ là vì theo lễ nghi.

Thiết Chùy thực sự không ngờ Khánh Quốc công sẽ lập tức phái người đến tìm hắn.

Nhưng sau khi sửng sốt một lúc, Thiết Chùy định thần lại, chắp tay về phía người gác cổng: “Làm phiền đại ca rồi!”

Vừa rồi khi Thiết Chùy đi gửi thiệp, thái độ của vị quan thất phẩm trước cửa phủ Tể tướng không đến mức hung hăng vênh váo, nhưng cũng vô cùng kiêu căng, không thèm nhìn đám người Thiết Chùy lấy một cái.

Nhưng lúc này, hắn ta lại cười nịnh nọt nói: “Tiểu nhân đưa xe ngựa tới rồi, mời các vị khách quý lên xe”.

Vừa dứt lời, hai chiếc xe ngựa từ trong góc đường phía sau lao ra.

Người gác cổng lại khôi phục dáng vẻ kiêu căng, hét lớn ra lệnh chỉ huy xe ngựa quay đầu.

Lạc Lan và Thiết Chùy nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn ra vẻ kinh ngạc và kích động.

“Thiết Chùy đại ca, đây là có ý gì?”

Hàn Phong đồng hành với hai người trên đường, đã sớm quen thuộc với họ, phát hiện ánh mắt của hai người hơi kỳ quái nên tò mò hỏi.

Mặc dù anh ta thông minh, nhưng trước đây anh ta là thợ săn trong núi, chưa từng trải qua sự đời, không hiểu tại sao hai người này lại kích động như vậy.

“Mỗi ngày người muốn cầu kiến Quốc công không có một trăm cũng đến tám mươi, Quốc công cũng không thể gặp hết tất cả, cho dù có gặp thì ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai hoặc ngày kia, nhưng bây giờ Quốc công không chỉ gặp chúng ta, còn phái xe ngựa tới, rõ ràng là vô cùng coi trọng chúng ta”, Thiết Chùy giải thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui