Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đại Khang đề cao văn chương, trấn áp võ công mấy trăm năm, văn phong vô cùng thịnh hành, Trần Cát cũng bị ảnh hưởng sâu sắc, không chỉ có tài thơ văn, thư họa mà còn rất khoan dung với văn nhân.
Khi Kim Phi viết câu thơ “Bốn bể không có ruộng đất, nông dân chịu cảnh chết đói” bị đối thủ của nhà họ Khánh tố cáo, Trần Cát không trách tôi, chỉ bật cười rồi lật sang.
Trần Cát là một nhà nghệ thuật đủ tư cách nhưng không phải là Hoàng Đế đủ tư cách.
Tin tưởng vào thuật cân bằng Đế Vương, nhưng tiếc là trình độ không tốt, không kiên định.
Advertisement
Đôi khi vài bị Quốc công tặng ông ta một bức tranh chữ hiếm có, hoặc tiêu tiền mua vài bài thơ hay đọc cho ông ta nghe, không chừng Trần Cát sẽ đổi ý.
Chẳng hạn như hiện giờ, vừa nghe Khánh Phi muốn đọc thơ của Kim Phi, Trần Cát lập tức lấy lại tinh thần.
Advertisement
“Nam tước Thanh Thủy có tài làm thơ, trẫm từng nghe mấy bài thơ hắn viết, mấy bài thơ lấy lòng các cô nương ở thanh lâu thì không nói, tuy rằng văn tự đơn giản nhưng đều cảm động sâu sắc, chứa tình cảm sâu đậm, có thể làm rung động lòng người”.
Nói rồi ông ta đứng thẳng dậy, nhìn hộp gỗ trong tay Khánh Phi.
Trên nắp hộp xà phòng thơm có khắc bốn hàng chữ nhỏ.
“Tuyết mai tranh xuân không chịu rơi, thi sĩ bỏ bút bình luận chương. Mai kém tuyết ba phần, tuyết lại thua mai về mùi hương”.
Trần Cát đọc xong bài thơ này, sau đó nhắm mắt lại, lắc đầu nhỏ giọng lặp lại.
Như thể đã thưởng thức được sơn hào hải vị, luyến tiếc không nỡ nuốt xuống bèn ngậm trong miệng.
Vài phút sau, ông ta bỗng mở mắt nói: “Hay cho Nam tước Thanh Thủy! Hay cho Mai kém tuyết ba phân, tuyết lại thua mai về mùi hương! Viết hay lắm, quá ảo diệu”.
Nghe thế ánh mắt Khánh Phi hiện lên vẻ mừng rỡ.
Khánh Phi biết Trần Cát thích hoa mai, cũng đoán được Trần Cát sẽ rất vui khi nhìn thấy bài thơ về hoa mai này nhưng không ngờ lại vui đến thế.
Khi Trần Cát hồi tưởng lại xong, Khánh Phi cười nói: “Nếu Nam tước Thanh Thủy biết Bệ hạ thích thơ của mình như vậy thì không biết sẽ vui mừng biết chừng nào”.
“Thôi vậy, trẫm nghe nói tính cách Nam tước Thanh Thủy cô độc và kiêu ngạo, Khánh Hoài rất coi trọng hắn, định giao cho hắn những nhiệm vụ quan trọng ở thành Vị Châu, nhưng hắn thà quay về ngôi làng nhỏ trên núi ở Kim Xuyên còn hơn đi theo Khánh Hoài”.
Trần Cát nói: “Nhưng từ xưa đến nay, hầu hết những người có tài thơ ca đều như vậy, nếu họ không có tâm tính lạnh nhạt với danh lợi thì sẽ không thể viết được những bài thơ tuyệt vời như vậy.
Đáng tiếc là bức tranh hoa mai trẫm vẽ gần đây không có tuyết, nếu không kết hợp với bài thơ này càng hợp hơn”.
Nói rồi ông ta không ngừng nghịch cái hộp đựng xà phòng thơm trên tay.
“Bệ hạ đừng tiếc nuối, Nam tước Thanh Thủy không phải chỉ viết có một bài thơ về mai này thôi đâu”.
Khánh Phi che miệng cười, lấy ra một cái hộp khác từ bên cạnh.