Mặc dù trông vẫn hơi cũ kỹ và đơn sơ, nhưng đã tốt hơn nhiều so với ban đầu.
Lần đấu giá này cũng khiến Lạc Lan nhận ra rằng buổi đấu giá thực sự là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời, cô ấy quyết định rằng sau khi buổi đấu giá tiếp theo kết thúc, cô ấy sẽ viết thư cho Kim Phi để tìm thêm một vài địa điểm để tổ chức buổi đấu giá.
Không chỉ đấu giá Hắc Đao, mà cũng có thể tiếp nhận việc làm ăn của người khác, nơi đấu giá sẽ lấy hoa hồng.
Nếu Kim Phi ở đây, chắc chắn y sẽ khen ngợi sự nhạy bén trong kinh doanh của Lạc Lan.
Advertisement
Những gì cô ấy nghĩ đến chẳng phải là nơi đấu giá của đời trước sao?
Lạc Lan vừa mới thu dọn sân xong, buổi đấu giá thứ hai cũng đến lúc bắt đầu.
Như cô ấy dự đoán, vì ảnh hưởng của buổi đấu giá đầu tiên, số người đến tham gia buổi đấu giá thứ hai nhiều hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Advertisement
Hơn nữa cũng không còn bị công tử các gia tộc võ tướng chi phối, rất nhiều công tử nhà quan văn cũng tới.
Ngoài các công tử, Lạc Lan còn nhìn thấy rất nhiều người trung niên mặc quần áo hoa lệ.
Những công tử gây ồn ào trong buổi đấu giá đầu tiên đều biến thành “chim cút” trước mặt những người trung niên này, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, người này thẳng hơn người kia.
Chẳng mấy chốc, sân cửa tiệm đã ngồi chật kín hơn một nửa.
Điều mà Lạc Lan không ngờ tới chính là Tấn Vương lại đến.
Hoàng Đế không ra khỏi cung, Tấn Vương chính là một trong những nhân vật có thân thận cao nhất ở Đại Khang, ngay cả Quốc công thấy hắn cũng phải chủ động hành lễ.
Nhất thời, trong sân đều vang lên tiếng hành lễ với Tấn Vương.
“Lần này ta tới không tham gia đấu giá, chẳng qua là chỉ muốn tới nghe những câu thơ hay của Nam tước Thanh Thủy mà thôi, các ngươi không cần để ý tới ta”.
Tấn Vương vẫy tay về phía xung quanh, được Lạc Lan dẫn đến hàng trước.
Những người trung niên được sắp xếp ở hàng đầu đó, vội vàng lui xuống hàng thứ hai.
“Phải nhanh chóng làm thêm phòng riêng thôi”.
Lạc Lan thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Nếu sau này có thêm mấy người có thân phận cao đến, mỗi người một hàng, vậy thì sân có rộng mấy cũng không còn chỗ ngồi nữa.
“Ta sắp phải trở về Tấn Châu, cô đưa cái này cho Kim tiên sinh, nói với Kim tiên sinh nếu sau này có đến Vị Châu thì có thể ghé qua thăm quan Tấn Châu”.
Tấn Vương ngồi trên chiếc ghế ở giữa, lấy từ trong túi ra một tấm ngọc bội đưa cho Lạc Lan.
Cách xưng hô của Kim Phi trong lời nói của Tấn Vương cũng được đổi từ Nam tước Thanh Thủy thành Kim tiên sinh.
“Vâng!”
Lạc Lan dùng hai tay nhận lấy ngọc bội.
Vừa rồi cô ấy còn tưởng Tấn Vương thật sự tới xem chữ khắc trên Hắc Đao, nhưng lúc này cô ấy mới phát hiện, Tấn Vương có lòng tốt tới giúp Kim Phi giữ trật tự ở buổi đấu giá.
Tấn Vương vừa ngồi xuống, Thấm Nhi cũng tới.
Cũng may cô ta chỉ là một nha hoàn, nên không cần phải sắp xếp chỗ ngồi đặc biệt, chỉ chào hỏi Lạc Lan một tiếng, tùy ý ngồi xuống một góc.