Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Chương có nội dung bằng hình ảnh

“Hôm nay có thương nhân tới sao?” Thiết Chùy hỏi.

“Chính là người ngồi ở hai bàn ở góc hướng Tây Bắc”.

Hàn Phong vốn cẩn thận, từ khi về làm dưới trướng Kim Phi, dần hình thành thói quen quan sát tỉ mỉ mọi lúc mọi nơi.

Advertisement

Trước khi buổi đấu giá diễn ra, Thiết Chùy chuyên tâm vào việc giữ gìn an ninh, nhưng hắn không chỉ chú ý tới bên ngoài, mà đồng thời cũng dành thời gian quan sát buổi đấu giá.

Nhanh chóng phát hiện có mấy người ra tay rất hào phóng, nhưng thái độ của họ lại rất khiêm tốn.

Nên Hàn Phong suy đoán thận phận của mấy người này là thương nhân.

Advertisement

“Đúng vậy, nếu không phải bọn họ không ngừng tăng giá thì không thể bán được nhiều bạc như vậy”, Lạc Lan gật đầu theo.

“Thương nhân mua Trảm Tinh Đao làm gì?” Thiết Chùy hỏi.

“Có thể là tự sưu tầm, cũng có thể làm quà tặng, ai biết được chứ”.

Chữ trên mỗi thanh Hắc Đao đều khác nhau, có nghĩa là mỗi thanh Hắc Đao đều là duy nhất, giá trị sưu tầm cũng được thể hiện ra.

“Lần trước Phùng công tử còn cảm thấy mua quá đắt, muốn trả lại, sao bây giờ lại không nhắc tới?” Thiết Chùy oán trách nói.

“Trảm Tinh Đao của hắn là thanh cuối cùng của buổi đấu giá lần thứ nhất, có lẽ bây giờ hắn bán ra chí ít có thể kiếm được một nghìn lượng, nếu như hắn giữ thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ lại tăng thêm nữa”.

Lạc Lan cười nói: “Những công tử này mặc dù quần là áo lượt, nhưng không phải kẻ ngu, biết có thể kiếm tiền thì sao hắn có thể trả lại hàng chứ”.

“Khó trách người kinh thành giàu có như vậy, đổi chủ là có thể kiếm được nghìn lượng, kiếm tiền cũng quá nhanh”, Thiết Chùy cảm khái.

“Ở phương diện kiếm tiền, ba người ra tay đầu tiên hôm nay đều chỉ bỏ ra khoảng hai nghìn lượng là có thể lấy được Hắc Đao, đổi chủ là có thể kiếm gấp ba, bốn lần”.

Hàn Phong cũng ngưỡng mộ nói: “Mấy nghìn lượng bạc đấy”.

“Nếu không phải Tấn Vương ở đây, số bạc kia hẳn là của chúng ta”, Thiết Chùy nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: “Khi Tấn Vương ở đây, lúc đầu rất nhiều người không dám ra giá”.

“Thiết Chùy đại ca, huynh đừng nói lung tung, hôm nay rất nhiều người sẵn lòng ra giá là để biểu hiện cho Tấn Vương điện hạ thấy”.

Lạc Lan nói: “Hơn nữa, Tấn Vương điện hạ hôm nay tới đây, cũng tỏ rõ thái độ của ngài ấy, sau này nếu có ai muốn gây khó dễ cho chúng ta, cũng phải suy xét Tấn Vương điện hạ, đây là chuyện mà bao nhiêu tiền cũng không mua được”.

“Ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi”, Thiết Chùy hỏi: “Đúng rồi, Lạc Lan muội muội, chúng ta còn ba mươi thanh Hắc Đao, sao muội lại nói với bọn họ chỉ còn ba thanh?”

Lúc buổi đấu giá kết thúc, có người hỏi thăm khi nào buổi đấu giá lần sau tổ chức, Lạc Lan trả lời vẫn còn ba thanh Hắc Đao, vẫn là ba ngày sau đấu giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui