Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Kim Phi suy nghĩ một lát rồi nói.

Giờ đây, vài hang ổ của thổ phỉ mà y chiếm giữ đã có ích.

Núi Miêu Miêu và núi Hổ Đầu là nơi huấn luyện tân binh, núi Thiết Quán phụ trách sản xuất xà phòng, mỏ than đá ở Hắc Thủy Câu ngày đêm hoạt động không ngừng, đỉnh Song Đà gần sông Gia Lăng nhất, nên Kim Phi đặt xưởng muối ở đó.

“Tiên sinh, ngài định dùng muối khoáng để tự sản xuất muối à?”

Advertisement

Sau khi Trịnh Phương rời đi, Khánh Mộ Lam tròn mắt hỏi.

Gần đây cô ấy luôn bận rộn việc trấn áp thổ phỉ, rất ít khi quay về, nên không biết chuyện Kim Phi sản xuất muối.

Advertisement

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Kim Phi hỏi.

“Vấn đề lớn đấy!” Khánh Mộ Lam đặt đũa xuống,: “Ngài không biết muối khoáng có độc, ăn vào sẽ chết người sao?”

“Đúng đó Phi huynh, muối khoáng có độc thật đấy”.

Nhuận Nương trước giờ đều không thích lắm lời, lần này cũng khuyên nhủ theo: “Lúc nhỏ có một con buôn muối tới làng bọn ta bán muối khoáng, lúc đó người trong làng tham rẻ nên mua một ít, sau này có rất nhiều người ăn xong chết tươi, Hạ Nhi tỷ cũng biết chuyện này”.

“Có chuyện này”.

Quan Hạ Nhi vốn dĩ đang ngập tràn niềm tin với Kim Phi, thế nhưng nghe Khánh Mộ Lam và Nhuận Nương nói như vậy thì đột nhiên lại hơi do dự.

Mặc dù cô rất yêu tiền bạc nhưng càng lo Kim Phi xảy ra chuyện hơn.

“Tướng công, hay là chúng ta cũng giống như những hiệu muối khác, tới bờ biển chuyển muối đi?”

“Tây Xuyên chúng ta khắp nơi đều là mỏ muối, nếu như biết khai thác tận dụng thì cả Đại Khang ăn một trăm năm cũng không hết, tại sao phải bỏ gần tìm xa, vạn dặm xa xôi tới bờ biển chuyển muối?”

Kim Phi đưa bát cho Nhuận Nương: “Lấy giúp ta thêm nửa bát mì nữa”.

Tay của Nhuận Nương cán bột ngày càng thành thạo, mỗi lần Kim Phi đều có thể ăn một hai bát.

“Tiên sinh, làm muối không phải là chuyện nhỏ, lỡ như xảy ra sai sót thì sẽ gặp phải rắc rối lớn”.

Khánh Mộ Lam nhìn dáng vẻ bình thản của Kim Phi, hơi cuống: “Thật ra từ xưa tới nay, có không ít người có cách nghĩ giống như ngài, thử dùng muối khoáng để làm muối ăn, thế nhưng trước giờ vẫn chưa có ai thành công, ngược lại còn mất mạng luôn”.

Sau khi tới làng Tây Hà, Khánh Mộ Lam thật sự đã yêu luôn nơi này, cũng rất chờ mong xem cuối cùng Kim Phi có thể biến làng Tây Hà trở thành dáng vẻ như thế nào.

Biết việc phát triển của làng Tây Hà cần tới rất nhiều tiền, mà lúc đó Kim Phi vẫn chưa bắt đầu bán xà phòng thơm và Hắc Đao, lúc nào cũng sầu não vì tiền bạc.

Vậy nên Khánh Mộ Lam nhõng nhẽo đủ điều, không ngừng viết thư nài nỉ anh trai thì mới thay Kim Phi giành được tư cách làm và buôn muối.

Thế nhưng bây giờ Khánh Mộ Lam thấy hơi hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui