Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Khánh Mộ Lam thật sự cuống lên, nói chuyện cũng càng lúc càng nặng lời hơn: “Muối khoáng xử lý không tốt thật sự sẽ làm ảnh hưởng tới mạng người đấy!”

Đường Tiểu Bắc vừa nghe đã không bằng lòng: “Mộ Lam tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói tướng công như vậy? Người khác không làm được không nói lên rằng tướng công cũng không làm được!

Vả lại, tỷ biết tướng công đã lâu như vậy rồi, đã có lúc nào thấy chàng ấy làm hại người dân chưa? Có lần nào chàng ấy không mang những đồng tiền không dễ gì kiếm được ra để trợ giúp cho người dân?

Không có tướng công, làng Tây Hà hay thậm chí là cả huyện Kim Xuyên có thể có được như ngày hôm nay sao?”

Advertisement

“Tiểu Bắc, ta không có ý đó, ta đang lo lắng tiên sinh...”

Khánh Mộ Lam cũng biết bản thân nói sai, muốn giải thích nhưng nói được một nửa lại bị Kim Phi ngắt lời.

“Được rồi, ta hiểu ý của Mộ Lam, sợ ta làm ra muối độc, làm hại người dân, cũng hại luôn cả bản thân”.

Advertisement

Kim Phi đón lấy bát từ trong tay Nhuận Nương: “Nhuận Nương, cô chạy tới nhà bếp mang lọ muối ra đây”.

“Được”.

Mặc dù Nhuận Nương không biết Kim Phi đột nhiên muốn lấy lọ muối ra làm gì, thế nhưng vẫn nghe lời tới nhà bếp ôm lọ muối qua.

“Đây là lọ ta đưa cho cô lần trước sao?”, Kim Phi hỏi.

“Phải”, Nhuận Nương gật đầu.

“Vậy thì được rồi”, Kim Phi chỉ vào lọ muối nói: “Số muối ăn này do ta và Tiểu Cẩm dùng muối khoáng làm ra trong phòng thí nghiệm, chúng ta ăn cũng sắp được một tháng rồi, có ai trong số mọi người cảm thấy không khỏe không?”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Kim Phi.

Nhuận Nương ôm lấy miệng, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

Mãi tới bây giờ cô ấy mới biết hóa ra muối ăn mình dùng khi nấu cơm đều được làm ra từ muối khoáng.

Khánh Mộ Lam bán tín bán nghi múc ra một thìa muối ăn đổ lên trên mặt bàn.

Đa số muối ăn của Đại Khang đều là muối thô, hơn nữa còn hơi có ánh đen, mà muối ăn trên mặt bàn lại giống như hạt tuyết, vừa trắng vừa nhỏ.

Với sức ảnh hưởng của nhà họ Khánh, muối Khánh Mộ Lam được ăn từ nhỏ đương nhiên tốt hơn rất nhiều so với người dân.

Thế nhưng đây mới là lần đầu tiên cô ấy được nhìn thấy loại muối ăn có vẻ ngoài tốt như vậy.

Cô ấy hỏi với vẻ không dám tin: “Tiên sinh, đây thật sự là muối được làm từ muối khoáng sao?”

“Mộ Lam tỷ tỷ, là thật đấy, lọ muối ăn này là ta và tiên sinh cùng tinh chế ra, còn là tự tay ta bỏ vào trong lọ nữa”.

Chu Cẩm vẫn luôn vùi đầu ăn cơm lên tiếng: “Bây giờ trong phòng thí nghiệm vẫn còn rất nhiều muối khoáng chưa dùng hết nữa”.

Đại đa số muối khoáng tự nhiên đều có chứa tạp chất, những tạp chất này có hại cho cơ thể người, buộc phải qua nhiều lần tinh luyện và lọc mới có thể sử dụng.

Kim Phi và Chu Cẩm gần đây đang bận rộn chuyện này ở phòng thí nghiệm.

Chuyển muối từ bờ biển tới Tây Xuyên, cách tốt nhất cũng là đi đường thuỷ từ Trương Giang, chưa nói tới chuyện đường xá xa xôi, suốt chặng đường cũng đều phải đi ngược dòng.

Đại Khang không có tàu chạy máy, tàu lớn chuyển muối về cơ bản đều dựa vào người kéo thuyền, cho dù thuận lợi thì cũng phải mất tới vài tháng.

Cộng thêm lòng tham không đáy của mấy hiệu muối, vậy nên giá muối ăn ở Đại Khang vẫn luôn cao ngất không chịu hạ thấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui