Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Nhưng cũng không thể bỏ qua lỗi lầm dễ dàng cho cô ấy được.

Nếu không thì không chỉ phá vỡ quy tắc, mà còn làm nguội lạnh trái tim người nhà của sáu mươi nhân viên hộ tống đã chết trận và khiến những nhân viên hộ tống còn lại chạnh lòng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Kim Phi đá nhẹ Khánh Mộ Lam: “Này, hoàn hồn lại đi!”

“Tiên... Tiên sinh!”

Advertisement

Khánh Mộ Lam giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kim Phi, tay chân luống cuống sửa sang tóc trên trán.

“Cô định cứ ngồi ngẩn ngơ ở đây luôn hả?”

Kim Phi ra hiệu cho A Mai ở bên cạnh, nhờ cô ấy mang giúp y một tảng đá.

Advertisement

“Tiên sinh, có phải ta rất vô dụng không?”

Khánh Mộ Lam vuốt tóc, áy náy nói: “Ngài dùng ít người như vậy để quét sạch thổ phỉ trong toàn bộ Kim Xuyên, cũng không có mấy người chết, ta có hơn một nghìn người, còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, kết quả...”

Nói tới đây, Khánh Mộ Lam - người luôn tỏ ra mạnh mẽ, nghẹn ngào không nói nên lời.

“Mộ Lam, lần này cô đã phạm phải sai lầm không thể sửa chữa”, giọng điệu của Kim Phi hơi dịu đi, y tiếp tục: “Mỗi người đều sẽ mắc sai lầm, ta cũng vậy, ta đã phạm phải sai lầm vì khinh địch.

Sau khi giết đám thổ phỉ ở Kim Xuyên, ta cho rằng thổ phỉ chỉ là một đám gà chó, không quá để ý, biết cô chưa từng điều binh khiển tướng, còn giao một đội quân năm nghìn người cho cô”.

Đây không phải là để an ủi Khánh Mộ Lam, mà là Kim Phi tự mình ngẫm nghĩ lại.

Lần này y thực sự khinh địch, y quên mất mình đã lên kế hoạch bao lâu, mất bao nhiêu tâm sức để đối phó với đám thổ phỉ ở Kim Xuyên.

Đối phó với đám thổ phỉ ở một quận đã như vậy, mà Khánh Mộ Lam phải đối phó với thổ phỉ của cả Tây Xuyên, nên độ khó có thể tưởng tượng được.

“Tiên sinh, ngài tin tưởng ta, cho nên mới giao đội ngũ cho ta”.

Khánh Mộ Lam lắc đầu tự trách nói: “Đều là lỗi của ta, là ta vô dụng...”

“Bây giờ nói điều này thì có ích gì? Lời xin lỗi của cô có thể khiến cho mấy người A Đàn sống lại sao?”

“Sai lầm đã qua, bây giờ ta cho cô hai lựa chọn, cô tự chọn đi”.

“Thứ nhất, để Khánh Nguyên Quân và Trường Tín Quân trở về doanh trại của mình, lần hành động trấn áp thổ phỉ này hủy bỏ”.

“Thứ hai, đội tiêu diệt thổ phỉ tạm thời giao cho Lương ca chỉ huy, cô trở về dựa theo quy định của tiêu cục Trấn Viễn ngoan ngoãn chịu phạt!”

Kim Phi vốn tưởng rằng Khánh Mộ Lam sẽ suy nghĩ kỹ, nhưng vừa dứt lời, Khánh Mộ Lam đã lập tức đáp: “Tiên sinh, ta nhận phạt!”

“Cô phải suy nghĩ cho kỹ, lần trước Đại Tráng chỉ huy sai lầm, khiến nhân viên hộ tống chết trận đã bị phạt hai mươi gậy, lần này sai lầm của cô còn nghiêm trọng hơn Đại Tráng, ta đoán ít nhất cũng phải bốn mươi gậy”.

Kim Phi hỏi: “Lần trước Đại Tráng vì bị thương nên tạm thời chưa xử phạt, nhưng bây giờ cô vẫn còn khỏe nên khi tiếp nhận xử phạt sẽ lập tức thi hành, cô nghĩ kỹ đi”.

“Bốn mươi gậy ư?”

Khánh Mộ Lam còn chưa lên tiếng, A Mai đã phản đối trước: “Tiên sinh, không thể! Đánh bốn mươi gậy thì tiểu thư sẽ bị đánh chết! Châu mục đại nhân cũng sẽ không đồng ý!”

“Không được thì dẫn người của các cô cút về cho ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui