Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Đội trưởng tiểu đội một vừa nói dứt lời, cô ấy lập tức tìm ra được điểm đáng hoài nghi nhất.

“Phải, có điều xin điện hạ cứ yên tâm, ta đã nghe Trụ Tử huynh nói rồi, tiên sinh đã đích thân xuất trận, dẫn phủ binh của Quảng Nguyên đi cứu Mộ Lam tiểu thư rồi”.

Đội trưởng tiểu đội một nói: “Với bản lĩnh của tiên sinh, Mộ Lam tiểu thư nhất định sẽ không sao”.

“Kim tiên sinh dẫn phủ binh của Quảng Nguyên đi ư?”

Advertisement

Cửu công chúa tỏ ra suy tư, sau đó hỏi: “Đại Ngưu, từ nơi này tới bến đò Kim Xuyên phải đi bao lâu?”

Thuyền cứu sinh không biết đã trôi tới nơi nào, bọn họ bây giờ chẳng thể lên được thuyền hàng, chỉ có thể đi đến bến đò bằng đường bộ.

“Bây giờ hết mưa rồi, nếu như đi nhanh hơn một chút thì một hai tiếng đồng hồ là có thể tới”, đội trưởng tiểu đội một đáp lời.

Advertisement

“Đi đến bến đò có tổng cộng bao nhiêu con đường?”

“Trong núi đường mòn nhỏ, đường chính thì có một”.

“Có đường mòn nhỏ sao?”

“Có thì cũng có, chỉ là không dễ đi…”

“Chúng ta đi đường mòn nhỏ!”

Cửu công chúa không đợi đội trưởng tiểu đội một nói xong đã ra quyết định.

“Điện hạ, đường mòn nhỏ không gần hơn đường chính bao nhiêu, còn phải vào núi”.

Đội trưởng tiểu đội một nói: “Gần đây mưa lớn mãi không ngưng, trong núi chắc chắn lụt lội, lúc này mà vào núi thì quá nguy hiểm”.

“Đi đường núi!”, Cửu công chúa lặp lại.

Tần Minh hết sức cảm kích đội trưởng tiểu đội một ban nãy đã cứu mình lên bờ, thấy anh ta vẫn chưa hiểu vội hỏi: “Điện hạ, người phát hiện ra gì rồi sao?”

“Không, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng lắm”.

Cửu công chúa lắc đầu nói: “Từ miêu tả của Đại Ngưu có thể thấy được người tên Phùng Thánh này rất mưu mô xảo quyệt, người giống vậy làm việc luôn rất cặn kẽ, nói không chừng sẽ mai phục trên đường chính”.

“Có lý!”, Tần Minh khẽ gật đầu.

Bây giờ đội thị vệ của anh ta chỉ còn lại bốn người, áo giáp cũng không còn nữa, nếu như gặp phải đám đông thổ phỉ thì quả thực rất nguy hiểm.

“Điện hạ, thổ phỉ của Kim Xuyên đều đã bị giết rồi, bây giờ chúng ta đã vào địa giới Kim Xuyên, sẽ không còn người dám mai phục nữa đâu!”

Đội trưởng tiểu đội một lại không lấy làm lo lắng.

“Điện hạ nói đi đường mòn nhỏ thì đi đường mòn nhỏ!”

Thấm Nhi trừng mắt liếc nhìn đội trưởng tiểu đội một: “Ngươi còn càm ràm nữa thì ta sẽ cắt lưỡi của ngươi cho cá ăn luôn”.

“Đi đường mòn nhỏ thì đi đường mòn nhỏ, hung dữ gì chứ?”

Đội trưởng tiểu đội một lẩm bẩm một tiếng, đưa nhân viên hộ tống dẫn đường phía trước.

Không thể không nói, trực giác của Cửu công chúa rất chuẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui