Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Theo kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, Tiêu đô úy dẫn binh lính đi trước, theo sau là nam hộ tống, theo sau nữa là nữ hộ tống và đội thị vệ do Tần Minh dẫn đầu bao vây xe ngựa.

Ba người Thấm Nhi, Châu Nhi, A Mai đã đóng tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của xe ngựa, trấn thủ bên ngoài xe ngựa, bảo vệ Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam!

Lưu Thiết chỉ đạo những người lao công khiêng xe ngựa đến hai bên đường, sử dụng chiếc nỏ hạng nặng được lắp đặt sẵn trên xe ngựa, nhắm vào đội kỵ binh của đối phương từ xa!

“Nhìn đội hình và khí thế của chúng, không phải là thổ phỉ bình thường”.

Tiêu đô úy nhìn đoàn xe ngựa lao thẳng đến, lo lắng nói.

“Đương nhiên rồi, thổ phỉ bình thường sao có thể tập hợp được mấy chục con ngựa chiến?”

Tần Minh nhíu mày nói: “Hơn nữa kỹ thuật phi ngựa của chúng rất thành thạo, lại sử dụng đao cong, ta dám nói chắc chắn là kỵ binh của Đảng Hạng”.

“Người Đảng Hạng đã xâm chiếm đến đây rồi ư?”


Tiêu đô úy ngạc nhiên hỏi.

Tây Xuyên và Thổ Phiên tiếp giáp với nhau, rất gần với biên giới Đảng Hạng.

“Đừng nói ở đây nữa, nghe nói Giang Nam có cả gián điệp Đảng Hạng cổ động người dân làm phản”.

Tần Minh nói: “Chỉ là gián điệp Đảng Hạng đều hoạt động đơn lẻ, chưa từng có tình huống hơn trăm người như thế này, hơn nữa còn đưa mấy chục chiến mã đến.

Chỉ vì ngăn điện hạ đến Thổ Phiên, người Đảng Hạng điên thật rồi”.

Mặc dù sức mạnh của Đại Khang suy yếu nhưng vẫn chưa yếu đến mức một hai trăm người Đảng Hạng có thể tự do tung hoành.

Nhất là trong vùng Tây Xuyên, đại ca của Khánh Mộ Lam – Khánh Hâm Nghiêu là một trong số ít các Châu Mục phái chủ chiến Đại Khang, tuyệt đối sẽ không để mặc người Đảng Hạng sống sót rời khỏi đây.

Trên xe ngựa, Khánh Mộ Lam nhìn ra ngoài từ khe hở cửa xe, ngạc nhiên nói: “Vũ Dương, muội và tiên sinh đoán đúng rồi, người Đảng Hạng phái người đến giết chúng ta thật kìa”.


“Nếu đã đến thì chúng đừng hòng đi”.

Cửu công chúa cười mỉa nói.

“Chúng chỉ có không đến hai trăm người, chúng ta cộng thêm gần bốn trăm người, chắc chắn chúng không đi được”, Khánh Mộ Lam tự tin nói.

“Không thể nói trước thế được, ba năm trước, hai trăm kỵ binh Đảng Hạng chém giết ba ngàn phủ binh ở Quan Trung, bây giờ đối phương lại có quyết tâm như thế, sĩ khí càng mạnh, e là trận chiến này không dễ dàng”.

“Chúng ta cũng có kỵ binh mà”, Khánh Mộ Lam không phục nói.

“Không giống nhau, người Đảng Hạng từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, ai cũng đều cưỡi ngựa rất giỏi, nhân viên hộ tống của tiên sinh mới tiếp xúc với ngựa chiến có mấy ngày?”, Cửu công chúa nói: “Nếu phủ binh bị đánh bại, hai bên đều dùng ngựa chiến thì phần thắng của những nhân viên hộ tống này rất thấp”.

“Phủ binh có tận hai trăm người, không đến nỗi tán loạn chứ?”

“Chỉ mong thế”, Cửu công chúa thở dài, không nói gì nữa.

Cửu công chúa lo lắng như thế.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

không phải không có lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận