Với những người dân khác ở Đại Khang, công nhân nữ ở núi Thiết Quán đều là người giàu.
Lấy lý do trừ tiền lương để đe dọa họ căn bản không có tác dụng.
Kim Phi vừa dứt lời, lập tức có công nhân nữ tiếp lời.
“Tiên sinh muốn trừ bao nhiêu tiền để tối nay có thể vào phòng của tiên sinh? Ngươi nói thử xem”.
“Một đám phụ nữ lưu manh”.
Advertisement
Kim Phi buồn bực đẩy công nhân nữ tiếp lời đó ra, dẫn Vạn Vũ Hồng đi tìm đệ đệ cô ấy.
“Tiên sinh, ngươi còn chưa nói trừ bao nhiêu tiền mà, người nói một con số đi, nếu tiền của ta không đủ thì tìm các tỷ muội góp chung”.
“Đúng đó, tiên sinh nói một con số đi”.
“Tiên sinh đừng đi mà!... Haizz, còn chạy nữa”.
Advertisement
Các công nhân nữ ở đằng sau vẫn còn đang cười hi hi.
Kim Phi sầm mặt bỏ chạy.
Ở góc Tây Bắc núi Thiết Quán, vốn dĩ là căn phòng gỗ nhỏ của bọn thổ phỉ giam giữ các cô nương.
Bây giờ căn nhà gỗ nhỏ đã được gỡ bỏ, cũng xây thành hai tòa nhà nhỏ.
Đám trẻ được mua lại từ quân thành sống ở đây, bé trai một tòa, bé gái một tòa.
Giữa hai tòa nhà nhỏ này còn có hai căn phòng lớn, nơi này là học đường núi Thiết Quán.
Có tất cả hai lớp, bốn tiên sinh dạy chữ.
Các tiên sinh bình thường chắc chắn không chịu đến đây, tiên sinh dạy học cũng là cô nương từng đi học mua về từ chỗ bọn buôn người.
Lúc Kim Phi đến, học đường đang trong giờ học, một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi đứng trên bục giảng, cầm gậy tre chỉ vào bảng đen: “Chữ này đọc là ơn, ơn tình, ơn trong ơn cứu mạng”.
“Cô ơi, ơn cứu mạng là gì ạ?”, một đứa bé hỏi.
Không đợi tiên sinh nữ trả lời, một đứa bé lớn hơn một chút giành nói trước: “Cô ơi, con biết, ơn cứu mạng là người khác đã cứu mạng của mình, đây chính là ơn tình lớn nhất, chẳng hạn như Kim tiên sinh đã mua chúng ta về, chính là ơn cứu mạng”.
“Đúng vậy, tỷ tỷ ta nói rồi, chúng ta đều là những đứa trẻ, nếu bị địa chủ mua lại, chúng ta có thể chẳng sống nổi một năm, Kim tiên sinh là ân nhân cứu mạng của chúng ta, ta muốn lớn lên thật nhanh để báo ơn tiên sinh”.
“Tỷ ta cũng nói, bảo ta lớn lên đến thương hội làm kế toán, chị ấy làm xà phòng thơm cho tiên sinh, ta đi bán xà phòng thơm”.
“Ta muốn làm nhân viên hộ tống, bảo vệ tiên sinh”.
“Ta muốn đi rèn sắt cho tiên sinh, mẹ ta nói rèn là nghề thủ công có thể gia truyền”.
…
Đám trẻ con nhao nhao lên bàn luận.
Kim Phi đứng ngoài cửa rất cảm động.
Người xưa đa phần đều không hiểu biết nhiều nhưng lại rất mộc mạc, ai đối xử tốt với họ, họ đều móc tim móc phổi ra đối xử tốt lại.
Người dân tốt như vậy mà lại bị triều đình ép buộc đến mức không còn đường đi, quả thật là tạo nghiệt.
Phòng học cũng là di Kim Phi thiết kế, vì không có thủy tinh, để giữ ấm và ngăn gió, chỉ có thể xây được hai cửa sổ nhỏ nhưng trước sau lại có hai đường cửa.
Một là để lấy ánh sáng, hai là phòng trường hợp xảy ra hỏa hoạn dễ dàng sơ tán.
Lúc trời nóng, hai cánh cửa đều mở ra để có thể thông gió, trời lạnh thì đóng cửa lại cũng có thể giữ ấm.
Bây giờ thời tiết đã khá mát mẻ, phòng học cũng mở một cánh cửa trước, cửa sau khép hờ.
Kim Phi đẩy nhẹ cánh cửa tạo ra khe hở nhìn vào bên trong.
Trẻ con nhà nghèo thường gánh vác gia đình từ rất sớm, hơn nữa được mẹ hoặc tỷ tỷ dạy dỗ, đám trẻ đều biết cơ hội đến trường là rất hiếm nên đều chăm chỉ học tập, đứa nào cũng ngồi ngay ngắn, mắt dán chặt vào bảng đen.
Chỉ có một đứa nhóc nằm dài trên bàn ngủ say, miệng còn chảy nước dãi.