Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Vạn Hạc Minh quỳ xuống trước mặt Kim Phi, nghiêm túc khấu đầu ba cái.

Kim Phi từ chối người khác khấu đầu với mình, cũng không thích người ta khấu đầu với y nhưng lần này y lại không ngăn cản.

“Được rồi, đứng lên đi, sau này ngươi là tam đệ tử của ta, không được kiêu ngạo nóng vội, chăm chỉ học tập tiến bộ”.

Kim Phi nói.

Từ nhỏ Vạn Hạc Minh đã được gọi là thiên tài, điều y lo nhất là đứa trẻ này kiêu ngạo.

“Vâng”, Vạn Hạc Minh đứng lên.

Advertisement

“Cảm ơn tiên sinh”.

Vạn Vũ Hồng vui mừng nước mắt lưng tròng, bước đến trước mặt Kim Phi quỳ xuống.

“Cô ở làng Tây Hà lâu thế rồi mà còn không biết sao? Làng Tây Hà chúng ta không cho phép quỳ lạy”.

Kim Phi mỉm cười ngăn Vạn Vũ Hồng lại.

Advertisement

“Được tiên sinh yêu mến, thu nhận Tiểu Hạc, cho dù bây giờ Vũ Hồng có chết cũng có mặt mũi ăn nói với mẹ rồi”.

Vạn Vũ Hồng lau nước mắt nói: “Tiếc là bây giờ Vũ Hồng chẳng có gì trong người, cũng chẳng thể tặng quà cho tiên sinh, chỉ có thể khấu đầu với tiên sinh để tỏ ý cảm ơn”.

“Cô nghĩ ta nhận đệ tử chỉ vì quà tặng sao?”

“Đương nhiên không phải”, Vạn Vũ Hồng vội xua tay: “Vũ Hồng chỉ không biết nên cảm ơn tiên sinh thế nào”.

“Muốn cảm ơn ta thì sau này cố gắng chăm chỉ làm việc là được”.

Đây là câu Kim Phi thường nói nhất ở núi Thiết Quán.

Nhất là khoảng thời gian mới thu phục núi Thiết Quán, đa số các công nhân nữ nhìn thấy y đều muốn khấu đầu, sau đó nói một đồng lời cảm ơn.

Kim Phi chỉ đành đáp lại bằng câu này.

Sau đó quả thật mất kiên nhẫn bèn dứt khoát tập hợp mọi người lại mở cuộc họp, nhấn mạnh không cho phép khấu đầu nữa.

Sau đó tiếp xúc nhiều hơn, các công nhân nữ dần quen thuộc với Kim Phi, lúc này mới thôi khách sáo.

Nhưng ai biết được các công nhân nữ lại bắt đầu trêu ghẹo y, thấy cũng sắp trở thành nếp sống mới của núi Thiết Quán.

Chuyện này không dễ giải quyết như việc khấu đầu, cũng không thể triệu tập mở cuộc họp toàn thể, nói các ngươi không thể trêu chọc ta chứ?

Nói như thế thì mất mặt quá, dù sao cũng không phải mọi người đều trêu chọc y.

“Được rồi, ta đến xưởng xem thử thế nào.

Tiểu Hạc, ngươi đi thu dọn đồ đạc với tỷ ngươi đi, rồi nói tạm biệt với các bạn, ngày mai về làng Tây Hà với ta”.

Kim Phi rất sợ Vạn Vũ Hồng lại kiên trì khấu đầu với y bèn phất tay đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đầu tiên là đến xưởng xà phòng thơm, rồi lại đến khu phơi, cuối cùng chuyển đến nhà ăn.

Phải nói là năng lực của Tả Phi Phi rất tốt, quản lý xưởng rất có trật tự.

Lúc đi đến nhà ăn vừa lúc gặp Tả Phi Phi.

“Tiên sinh, ta đã sắp xếp xong cho các tỷ muội rồi, họ vừa ăn xong, bây giờ A Trân dẫn họ đi tắm rửa thay đồ”.

Tả Phi Phi tưởng Kim Phi đến xem các công nhân nữ mới thế nào, bèn cười nói: “Ta đã nói với họ cứ nghỉ ngơi hai ngày trước, hôm sau hẵng bắt đầu làm việc”.

“Ừ, được đấy”, Kim Phi gật đầu: “Ta vừa đi một vòng quanh xưởng, cô quản lý khá tốt”.

“Chủ yếu là các tỷ muội đều cảm thấy biết ơn tiên sinh, rất cố gắng làm việc, không ai lén lút lười biếng cả”.

Tả Phi Phi cười nói: “Nhắc đến thì vẫn phải kể đến công lao của tiên sinh”.

“Được rồi, chúng ta quen nhau như thế, cô không cần phải… nịnh nọt vậy đâu”.

Kim Phi vội sửa lời: “Bây giờ thương hội ngày càng lớn, nhu cầu về xà phòng thơm cũng sẽ tăng lên, nếu bên cô có khó khăn gì thì cứ viết thư rồi nhờ người chuyển đến làng Tây Hà”.

“Phi Phi biết rồi”, Tả Phi Phi nói: “Dạo gần đây thời tiết không tốt lắm, tiến độ xây xưởng mới lại chậm, muốn phơi khô xà phòng phải mất mấy ngày, e là sản lượng tháng này giảm đi khá nhiều”.

“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nhưng cả Xuyên Thục đều có mưa, thương đội đi cũng chậm, vẫn còn khá đủ thời gian cho các cô”.

Kim Phi nói: “Ta về sẽ bàn với trưởng làng và ông Tam việc xây dựng xưởng bên này, xem thử có thể phái thêm vài công nhân đến không.

Nhưng cô cũng phải chú ý, không thể để công nhân xây dựng đi vào xưởng xà phòng thơm”.

“Đã rõ”, Tả Phi Phi gật đầu: “Ta đã dặn dò các tỷ muội, không được cho bất kỳ người ngoài nào vào trong”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui