Thấm Nhi nhìn trông có vẻ yếu ớt nhưng sức mạnh lại lớn hơn Kim Phi rất nhiều.
Ầm!
Sau một tiếng động lớn, chiếc giá gỗ treo áo giáp đã bị Thấm Nhi cắt đôi chỉ bằng một nhát.
Các bộ phận của áo giáp rơi rụng đầy đất.
Thấm Nhi đưa tay nhặt mảnh giáp ngực lên, phát hiện trên đó chỉ có một vết kiếm mờ nhạt mà không bị phá nát.
“Cái này chắc chắn thật đấy!” Thấm Nhi đứng dậy nói: “Điện hạ, bộ giáp này rất chắc chắn, có thể nói là đao thương bất nhập!”
Advertisement
“Vậy có phải là mặc bộ giáp này vào thì sẽ không cần lo mình bị người ta giết, chỉ cần lo chém địch là được không?”
Ánh mắt Cửu công chúa lóe lên vẻ hưng phấn.
“Đúng vậy”. Thấm Nhi gật đầu: “Hơn nữa bộ giáp này được chế tạo hoàn toàn từ Bách Luyện Cương, không nặng lắm, mặc vào cũng không cần tốn nhiều sức”.
“Được chế tạo từ Bách Luyện Cương?”
Advertisement
Cửu công chúa luôn thong thả bình tĩnh không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cái gọi là Bách Luyện Cương chính là đập một khối sắt mềm nhiều lần cho đến khi không đập ra tạp chất nào và trọng lượng không giảm nữa thì mới được coi là thành công.
Trong quá trình đập, khối sắt sẽ bị nguội rồi trở nên cứng hơn, cần đun nóng lại để mềm ra, sau đó tiếp tục đập.
Quá trình này có thể lặp lại cả trăm lần.
Sắt thép được chế tạo bằng cách này được gọi là Bách Luyện Cương.
Bách Luyện Cương rất cứng rắn, trọng lượng cũng nhẹ, nhưng làm rất tốn thời gian nên thường được dùng để chế tạo đao kiếm.
Đây là lần đầu tiên Cửu công chúa thấy có người dùng thứ hào hoa xa xỉ này để chế tạo áo giáp như Kim Phi.
“Tiên sinh, những bộ giáp còn lại cũng đều được chế tạo từ Bách Luyện Cương sao?”
Cửu công chúa nén lại hưng phấn trong lòng, hỏi.
“Phải, hơn ba trăm bộ giáp còn lại cũng đều giống như vậy!”
Kim Phi khẽ gật đầu.
Đối với những thợ thủ công bình thường ở Đại Khang, Bách Luyện Cương tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Nhưng đối với Kim Phi thì nó thật sự không là gì.
Đầu tiên, y cải tiến lò luyện cương, sắt thép sản xuất ra cũng rất ít tạp chất.
Hơn nữa y còn chế tạo ra một chiếc máy rèn đơn giản.
Những thợ rèn khác dùng búa đập mệt đến chết đi sống lại, một phút có thể gõ hơn hai mươi cái đã là rất ghê gớm rồi.
Trong đó còn có hơn phân nửa thời gian là gõ nhẹ nhàng, không phải lần nào cũng dùng nhiều lực.
Kim Phi chế tạo ra máy rèn, lúc có gió thì dùng chong chóng để điều khiển, không có gió thì dùng trâu bò đều điều khiển, một phút có thể rèn gần trăm lần, hơn nữa lực gõ còn mạnh hơn những thợ rèn khác rất nhiều.
Những nữ đệ tử dưới trướng Mãn Thương chỉ cần dùng kẹp giữ khối sắt rồi xoay liên tục là được.
Hiệu suất làm việc cao hơn những thợ rèn rất nhiều lần.
“Hơn ba trăm bộ giáp đều được chế tạo từ Bách Luyện Cương…”
Suy nghĩ của Cửu công chúa nhanh chóng thay đổi, muốn phát huy hết tác dụng của bộ giáp này.
Kim Phi cũng không quấy rầy, dẫn theo Đại Lưu và mấy cận vệ mang những bộ giáp, cung nỏ hạng nặng có tầm bắn xa hơn và xe ném đá còn lại trong kho ra chất lên xe đẩy.
Bận rộn tới nửa buổi chiều mới xong.
Kim Phi khóa cửa nhà kho lại, lúc ra ngoài, phát hiện Trương Lương đã chờ ở bãi đất trống trước cửa nhà kho.
“Tiên sinh, tất cả đã sắp xếp xong rồi”.
Trương Lương nói: “Lần này mang theo 600 nam binh, 400 nữ binh, theo yêu cầu của cậu, trong 600 nam binh có 400 tân binh, 200 cựu binh”.
“Trong nhà còn đủ người không?” Kim Phi hỏi.
“Đủ rồi, nhưng chúng ta dẫn theo nhiều nam binh như vậy, trong nhà chủ yếu là nữ binh”.
Trương Lương nói: “Ta đã thông báo cho Thiết Chùy và Chu Hải, bảo bọn họ mau chóng dẫn người từ kinh thành và Giang Nam trở về, trợ giúp Lão Trịnh”.
“Được”. Kim Phi gật đầu.