Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Cùng với tiếng ra lệnh của giáo úy, trên con đường nhỏ chật hẹp lại kín mít binh sĩ Đảng Hạng.

Một giây sau đó, trong lùm cỏ cách đó mấy chục mét lại bay ra thêm rất nhiều mũi tên giống như thương. giáo, hoàn toàn phong kín lấy con đường nhỏ.

Thế là trên mặt đất lại có thêm hơn một trăm xác chết của người Đảng Hạng.

Lúc này, ngay cả Trác Bản vẫn luôn trấn giữ chỉ huy ở hậu phương cũng hoàn toàn kinh ngạc, vội vàng cho

hết những người còn lại rút lui.

Có vũ khí sát thương hung hãn như vậy trấn thủ, còn cử người qua đó thì chẳng khác gì tự đi nộp mạng.

“Không phải nói Thiết Lâm Quân chỉ có vài cung nỏ hạng nặng thôi ư? Sao lại nhiều như vậy chứ?”

Trác Bản nói với sắc mặt tái xanh. 'Thế nhưng không ai có thể trả lời được câu hỏi này.

Trác Bản đâu hề biết cung nỏ hạng nặng mà Thiết Lâm Quân sử dụng bây giờ đều đã được Kim Phi cải tạo.

Mặc dù số lượng vẫn ít ỏi giống như khi trước, thế nhưng tốc độ bản lại nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đó.

Cung nỏ hạng nặng mà Thiết Lâm Quân sử dụng bây giờ, chỉ bàn tới tốc độ bắn thì một cung nỏ đã tương đương với bảy, tám cung nỏ trước đó.

Con đường nhỏ chỉ rộng có chút xíu, mấy cung nỏ hạng nặng luân phiên bản ra thì hoàn toàn có thể phong toả.

Người Đảng Hạng không sợ chết, cũng không thể vô cớ cử người đi nộp mạng.

rác Bản không tìm ra được cách đối phó với cung nỏ hạng nặng, chỉ có thể hạ lệnh tạm thời dừng công kích, xuống núi trở về xin chỉ thị của Lý Kế Khuê.

Vẫn còn chưa lại gần lều lớn đã nghe thấy Lý Kế Khuê đang nổi trận lôi đình.

“Có chuyện gì thế?” 'Trác Bản không vội vàng vào trong mà kéo một thị vệ trước cửa lều lớn lại hỏi.

“Trinh sát vừa tới báo có người xây được một mương nước, dẫn nước từ trong hồ của sườn núi Khôi Lang xuống núi chặn mất đường đi, bây giờ nơi đó trở thành một cái hồ lớn, không đi qua được”.

'Trác Bản cũng coi như nhân vật nòng cốt bên trong quân Đảng Hạng, thị vệ không giấu giếm gì, nói: “Đại soái đang nổi điên vì chuyện này”.

“Chả trách Thiết Lâm Quân muốn công kích đội vận chuyển lương thực, đốt trụi kho lương thực, hoá ra là vì ý định này”.

Có thể được Lý Kế Khuê xem trọng, ngoại trừ năng lực tác chiến dũng mãnh ra thì Trác Bản cũng không ngốc, rất nhanh đã nghĩ thông rất nhiều việc.

Suy đoán của Kim Phi là chính xác!

Hai cột khói đó quả thực có liên quan tới Thiết Lâm Quân.

Núi Khôi Lang nằm ở một bên đường núi, cả đám người đào mương nước rất dễ bị phát hiện, vậy nên Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực chính là đang cố ý khiêu khích, khiến cho phe mình đổ quân vào núi.

Sau này khi kế hoạch bị Kim Phi ngăn chặn thì lại đốt kho lương thực.

Làm như vậy đều là vì muốn thu hút sự chú ý của phe ta, tạo cơ hội cho đồng đội bên phía núi Khôi Lang.

Thế nhưng bây giờ nghĩ ra thì đã muộn rồi.

Kế hoạch của Thiết Lâm Quân đã thành công.

Chỉ có một con đường từ Thanh Thuỷ Gốc tới thành Vị Châu, bọn họ muốn tới đó, hoặc là đi qua hồ, hoặc là vượt đường.

Thế nhưng đất Đảng Hạng nằm ở tây bắc, người hiểu về nước đã ít lại còn ít hơn, hơn nữa nếu như đối phương làm như vậy thì chắc chắn đã có phòng bị, sẽ không để cho bọn họ dễ dàng vượt qua hồ.

Giữa Đảng Hạng và Đại Khang cách nhau rất nhiều dãy núi, nếu như vượt đường thì phải từ Thanh Thuỷ Cốc lui về Đảng Hạng, sau đó men theo biên giới đi thêm mấy trăm dặm về phía Tây mới có nơi phù hợp để tiến vào Đại Khang.

Mà từ bên đó vào Đại Khang còn cần vượt qua hơn một nghìn dặm sa mạc hoang vu mới có thể tới được Quan Trung.

Một đội quân lớn như vậy, mỗi ngày người ăn ngựa nhai đều là con số không nhỏ, đi thêm hơn một nghìn dặm, nói không chừng của cải cướp được từ Đại Khang còn chẳng đủ cho đội ngũ này sử dụng.

Vậy nên nhiều năm như vậy, Đảng Hạng chinh chiến xuống phía Nam thông thường đều sẽ lựa chọn Thanh

Thuỷ Cốc.

Nghĩ thông những chuyện này, Trác Bản biết sự việc đã lớn lắm rồi.

Gã mau chóng vén màn bước vào trong lều.

Trong lều đã tụ tập không ít tướng lĩnh Đảng Hạng, ai nấy đều cúi đầu thở dài.

Trợ tá đứng bên cạnh, lông mày cũng đã nhíu chặt.

Có vẻ như Lý Kế Khuê đã mắng chửi mệt rồi, ngồi một bên uống nước, nhìn thấy Trác Bản tiến vào thì ngẩng đầu hỏi:

“Đánh hạ núi Thanh Thuỷ chưa? Đầu của Khánh Hoài đâu?”

“Đại soái trách tội, ta bất tài, chẳng thể đánh hạ được núi Thanh Thuỷ”.

Trác Bản quỳ một chân, cúi đầu nhận tội. “Mẹ kiếp, hôm nay chẳng có lấy một việc vừa ý”.

Lý Kế Khuê đập bát nước xuống mặt đất: “Thiết Lâm Quân đều đói nhiều ngày như vậy rồi, ta cho ngươi hai sư đoàn, sao lại không đánh hạ được núi Thanh Thuỷ?”

“Thưa đại soái, núi Thanh Thuỷ có địa thế hiểm yếu, chỉ có đúng một đường lên núi, Thiết Lâm Quân không biết lấy từ đâu ra rất nhiều cung nỏ hạng nặng, hoàn toàn phong toả đường núi, chúng ta hy sinh hơn ba trăm người vẫn không xông lên được”.

Trác Bản cúi đầu báo cáo. “Ba trăm người không xông lên được, vậy thì dùng năm trăm người, năm trăm người không được thì một nghìn người!”

Lý Kế Khuê trừng mắt gầm lên: “Ta không tin là không xông lên được!”

“Đại soái, không được kích động”.

Không đợi Trác Bản đáp lời, phụ tá đã vội vàng tiến tới nói: “Đại soái, vấn đề cấp bách nhất của chúng ta bây giờ không phải đánh vào núi Thanh Thuỷ mà là phải mau chóng nghĩ cách thu gom lương thực”.

Lý Kế Khuê ngẩn ra, lập tức gật đầu. Hắn quả thực đã hơi kích động.

Kho lương thực bị thiêu rụi hoàn toàn, lương thực. tích trữ của nhà bếp nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm được một hai bữa.

Nếu như không nghĩ cách tìm lương thực thì ngày mai sẽ phải nhịn đói.

Lý Kế Nhai ép cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi: “Tình hình bên phía núi Khôi Lang thế nào? Có thể băng qua được không?”

Đội quân chinh chiến phía Nam từ đâu mà có? Bọn chúng chủ yếu dựa vào việc cướp bóc, vậy nên lúc biết chuyện thiếu hụt lương thực, suy nghĩ đầu tiên của Lý Kế Khuê không phải xoay sở lương thực từ Đảng Hạng hậu phương mà là tiếp tục tiến về phía đồng bằng Quan Trung, cướp của Đại Khang, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.

“Không được”, phụ tá lắc đầu: “Theo như thông tin mà trinh sát thăm dò được, bên dưới núi Khôi Lang có một khu rừng, mấy cây cao nhất cũng hơn chín mét, bây giờ đã bị che lấp nhìn không thấy nữa, độ rộng của nước đọng cũng hơn chín mươi mét, không thể vượt qua”.

“Một khi đổ mưa thì trong núi tích nước rất nhanh, dưới núi Khôi Lang có địa hình thấp trũng, trước đây sao lại không đọng nước chứ?”, Lý Kế Khuê hỏi.

“Bên phía đó có một kênh thoát nước, nước đều thoát đi cả rồi”.

Phụ tá biết Lý Kế Khuê tiếp theo sẽ hỏi gì nên chủ động giải thích: “Kênh thoát nước đã bị người ta chặn rồi, hơn nữa một bên khác, chúng ta muốn khai thông trở lại thì phải vượt qua trước mới được”.

Nói xong, không khí trong lều lớn trở nên hết sức nặng nề.

Sắc mặt của Lý Kế Khuê cũng tối sầm lại.

Trước kia chỉnh chiến xuống phía Nam, người khác đều mạnh như vũ bão, kiếm được bộn tiền.

Hôm nay không dễ dàng gì bản thân giành được cơ hội dẫn quân chinh chiến xuống phía Nam, kết quả mới tới Thanh Thuỷ Cốc đã “rơi rụng” hết tướng sĩ.

Riêng chuyện này thì đã đành, kết quả còn bị chặn ở nơi này không đi được.

Trở về biết ăn nói thế nào đây?

“Bỏ đi, bên phía Trác Bản cũng tạm ngưng tiến đánh Thanh Thuỷ Cốc đã, A Đạt, ngươi dẫn người lấy lương thực trong hẻm núi về, sau đó lại trở về một chuyến, tới thành trì lân cận thu gom lấy một ít lương thực về đây”.

Lý Kế Khuê xua tay với vẻ mặt mệt mị ên sinh, ngươi cũng mau chóng nghĩ cách xem xem đi thành Vị Châu thế nào”.

“Rõ!” Tướng lĩnh tên A Đạt khom lưng rời đi.

Hôm qua Thiết Lâm Quân công kích vào đội vận chuyển lương thực, đội vận chuyển lương thực bị cung nỏ hạng nặng làm kinh động mà chạy mất, trong đêm kho lương thực bị đốt, mấy xe lương thực lại gặp nạn, bây giờ vẫn kẹt trong hẻm núi.

Thế nhưng đại quân Đảng Hạng tổng có tới mấy vạn người, lương thực cần tới không chỉ là một, hai xe.

A Đạt tập hợp ba trăm ky binh và một nghìn bộ binh, đẩy xe ngựa bừng bừng khí thế tiến về phía Thanh Thuỷ Cốc, hoàn toàn không ý thức được thứ gì đang chờ đợi bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui