Mục tiêu của Kim Phi bọn họ chính là Cục vận tải này.
Chỉ là khi bọn họ đến nơi, phát hiện Cục vận tải đã bị người Thổ Phiên đánh phá, biến thành một đống tro tàn.
Thật ra người Thổ Phiên đến đánh cũng là đánh công cốc. Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu sớm đã vận chuyển lương thực tới phủ thành Tây Xuyên rồi.
Thứ mà người Thổ Phiên đốt chẳng qua chỉ là phòng ốc mà thôi.
“Không có thi thể nào ở đây, trên sông cũng không có mảnh thuyền vỡ nào. Có lẽ đội thuyền vẫn còn ở đây”.
Advertisement
Trương Lương nói: “Hầu Tử, ngươi phái lính trinh sát tản ra tìm kiếm ven bờ. Nếu tìm được đội thuyền thì nhanh chóng quay lại thông báo”.
Cục vận tải tào lương chính là nơi tập kết lương thực. Trước khi đến, bọn họ đã nghĩ đến người Thổ Phiên chắc chắc sẽ đánh phá chỗ này, nên cũng đã làm xong công tác chuẩn bị trước.
Tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với bọn họ dự tính rồi.
Ít nhất cũng không có dấu hiệu cho thấy đội thuyền bị phá hoại.
Advertisement
“Vâng!”
Mặc dù bình thường Hầu Tử không đứng đắn, nhưng khi làm việc thì vẫn rất đáng tin.
Sau khi đáp lại, anh ta nhanh chóng dẫn đội lính trinh sát dưới quyền tản ra.
Đội thuyền không rời đi quá xa, chỉ cách thượng nguồn ba dặm.
Khi biết được Cửu công chúa đã đến, người vận chuyển trong Cục vận tải là Ngụy Đại Đồng nhanh chóng dẫn người tới.
“Điện hạ, thuộc hạ không bảo vệ được kho lương. Đã bị người Thổ Phiên đốt trụi rồi, xin điện hạ trị tội!”
Ngụy Đại Đồng vừa gặp đã quỳ xuống chân Cửu công chúa cầu xin lượng thứ.
Thực ra chuyện kho lương lần này bị đốt, cũng không liên quan gì nhiều đến ông ta.
Dù sao Khánh Hâm Nghiêu cũng không thể làm gì được người Thổ Phiên. Hơn nữa lương thực trong kho lương đã được chuyển đi từ sớm rồi, đội thuyền cũng không có tổn thất gì. Cho dù Bộ Lại có truy cứu trách nhiệm thì cũng không tìm ra được sai sót nào quá lớn.
“Tội của ngươi sẽ do Bộ Lại tới lo liệu. Bổn cung không quan tâm”.
Cửu công chúa khẽ nâng cằm hỏi: “Đội thuyền vận chuyển lương thực còn ở đó không?”
“Đều còn. Tất cả có sáu mươi sáu chiếc thuyền cả lớn cả nhỏ, đều không có hư hại nào cả”. Ngụy Đại Đồng đáp.
“Rất tốt. Đưa mười chiếc thuyền lớn và nhỏ tới đây, bổn cung cần dùng”.
“Vâng!” Ngụy Đại Đồng tuân lệnh rồi do dự một chút, nói: “Khởi bẩm điện hạ, thuyền của Cục vận tải đều là thuyền hàng chở lương thực, không phải là tàu chiến!”
“Bổn cung tất nhiên là biết điều này”. Cửu công chúa nói: “Ngươi chỉ cần lo việc cung cấp thuyền và người trên thuyền thôi, còn lại không cần ngươi phải lo”.
“Vâng!”
Ngụy Đại Đồng nghe Cửu công chúa nói như vậy, cũng không tiếp tục khuyên nữa, bước lùi về phía sau rồi rời đi.
Rất nhanh, mười con thuyền vận chuyển lương thực lớn và mười con thuyền nhỏ đã cập bến vào cảng của Cục vận tải.
Giống như lúc đó ở sông Gia Lăng, các nhân viên hộ tống lần lượt lên thuyền lớn, thuyền nhỏ phụ trách tuần tra ở phía trước và phía sau.
Ngụy Đại Đồng nhìn đám nhân viên hộ tống thuần thục lắp cung nỏ hạng nặng ở khắp nơi trên thuyền thì lập tức hiểu ra được kế hoạch của Cửu công chúa.
Khi nhìn thấy đám nhân viên hộ tống giương lên lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn, trong lòng lại càng phấn khích.
Hiện nay, tiêu cục Trấn Viễn hoạt động ở Trương Giang càng ngày càng nhiều. Ngụy Đại Đồng ngày ngày giao thiệp với nhân viên phụ trách vận chuyển tào lương nên tất nhiên cũng đã nghe nói qua về tiêu cục Trấn Viễn.
Về sau lại nghe ngóng được tin tức liên quan đến Kim Phi.
Quan sát sắc mặt và lời nói là một tố chất nghề nghiệp cơ bản của một quan viên, sau khi nhìn qua một vòng, ông ta lập tức đã để mắt tới Kim Phi.
“Vị tiên sinh này chính là Nam tước Thanh Thủy - Kim Phi đại nhân đúng không?”
Nhân lúc Cửu công chúa không có ở đây, Ngụy Đại Đồng chạy tới chắp tay chào hỏi.
“Đúng là tiểu sinh, tham kiến Ngụy đại nhân!”
Kim Phi khẽ cười, đáp lại theo lễ của thư sinh.