Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Ngươi nói gì, cầu đá bị chiếm rồi hả?”

Sanchi sửng sốt, túm lấy cổ áo Hari hét lên: "Nói mau, rốt cuộc có chuyện gì?”

"Sau bữa trưa, một đội hơn sáu mươi chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện trên sông, mỗi chiếc thuyền đều chật kín người..."

Hari nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.

Khi biết được hai ba trăm người của đối phương đã giết chết hơn một trăm năm mươi bộ binh Thổ Phiên trong trận đấu sinh tử, mà đối phương chỉ bị thương vong hơn ba mươi người, Sanchi lập tức ngắt lời Hari.

"Đại Khang không thể có binh lính tinh nhuệ như vậy!"

"Tướng quân, ta thề với Thần Quang Đại Tiên, ta tuyệt đối không lừa ngài, nếu không ngài cứ treo cổ tal”

Hari giơ tay thề: “Ta ở bên bờ sông nhìn rất rõ. Họ có một loại áo giáp vô cùng chắc chắn, căn bản không thể chém được”.

“Bộ áo giáp không thể chém được ư?”

Sanchi hơi cau mày.

Thần Quang Đại Tiên là tín ngưỡng của bọn họ, nếu Hari dám thề với Thần Quang Đại Tiên thì 99% những gì hẳn nói đều là sự thật.


Đội quân tinh nhuệ gồm hàng nghìn người đủ để thay đổi cục diện chiến tranh.

Sanchi không thể hiểu nổi, mọi người đều biết rõ, binh lính của Đại Khang rất yếu, nếu không Gada sẽ không dám tấn công thành Tây Xuyên chỉ với 20.000 người.

“Ngươi có biết họ là quân đội nào không?” Sanchi hỏi.

Hản phải tìm hiểu xem nhóm quân tỉnh nhuệ này đến từ đâu?

"Ta không biết...” Hari lắc đầu.

Đại Khang có quá nhiều đội quân, chưa kể hẳn là người Thổ Phiên, ngay cả binh bộ của Đại Khang cũng không thể nhớ được tên của tất cả các quân đội Đại Khang.

"Vậy ngươi có thấy cờ của bọn chúng không? Là loại cờ gì?”

"Ta thấy, cờ màu đen, trên có thêu hai chữ, nhưng ta không biết đó là chữ gì...”

Hari nói: "À, áo giáp, chiến đao và quân phục đều màu đen".

"Sao lại có người dùng cờ, áo giáp và chiến đao màu đen chứ?"


Sanchi cũng bối rối.

Màu đen tượng trưng cho điềm gở ở Cao Nguyên, tuy Đại Khang không có cách nói này nhưng có rất ít người sử dụng cờ đen.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanchi lại hỏi: "Đội trưởng của các người đâu?"

"Đội trưởng đi tiếp viện cho bờ Tây, bị bọn chúng dùng máy bản đá giết chết rồi!", Hari trả lời: "Trước khi đội trưởng đến bờ Tây đã bảo ta đến báo cáo với ngài”.

"Máy bản đá chết tiệt!" Sanchi đấm mạnh xuống bàn.

Sau khi biết Đại Khang có máy bắn đá, Gada cũng cử thợ thủ công đến phát triển nó.

Nguyên lý của máy bắn đá thực sự rất đơn giản các thợ thủ công đã nhanh chóng bắt chước.

Chỉ là sản phẩm bắt chước rất thô sơ.

Nó chỉ đặt một thanh ngang ở giữa, một bên treo vật nặng, một bên làm giỏ để đựng đá mà thôi.

Mặc dù nó cũng có thể ném đá, nhưng phạm vi chỉ trong mười mét, việc lấp đầy giỏ đựng đá cũng là điều vô cùng rắc rối.

Máy bản đá do Kim Phi chế tạo không chỉ lợi dụng trọng lượng của vật nặng khi rơi xuống mà còn bổ sung thêm các kết cấu thép khác nhau, nó có thể dễ dàng ném một giỏ đầy đá ra xa ba mươi trượng. Nếu cần một đòn tấn công chính xác, có ít đá trong giỏ đựng thì có thể băn xa nhất một trăm trượng.

Sản phẩm bắt chước của các thợ thủ công Thổ Phiên căn bản không thể so sánh được.

Đưa thứ này ra chiến trường hoàn toàn là một gánh nặng. “Tướng quân Sanchi, khi ta rời đi, người Đại Khang đã bắt đầu phá bỏ cây cầu. Ngài nhất định phải cử người đi ngăn cản họ!" Hari khóc lóc cầu xin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận