Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Kim Phi? Người đó là ai?” Đan Châu cau mày lại, hỏi.

“Kim Phi là Nam tước Thanh Thủy của Đại Khang, bây giờ đang là thống lĩnh hộ vệ của công chúa Đại Khang Trần Văn Nhỉ”.

Ông lão vuốt chòm râu, đáp lại.

“À, ta nhớ rồi. Nghe đồn Trần Văn Nhi trời sinh tính tình phong lưu, qua lại với một Nam tước Thanh Thủy tên Phi gì đấy. Trước ngày đến Thổ Phiên, cô ta còn đi tìm tên Nam tước. này, gặp riêng mấy ngày. Lúc đó ta còn không tin, ai ngờ lại là sự thật”.

Đan Châu như đã ngộ ra, nói: “Trần Văn Nhi cũng thật không biết xấu hổ, lại còn đưa nhân tình lên làm thống lĩnh hộ vệ, để tặng tju cho dễ à?”

“Ta dám lấy đầu mình ra can đoan, Trần Văn Nhi và Kim Phi không hề giống mấy lời đồn đại. Tướng quân không nên để những lời đó che mắt mình, càng không nên vì chuyện này mà khinh thường họ”.

Ông lão nói tiếp: “Sanchi tướng quân cũng vì khinh thường Trần Văn Nhi và Kim Phi nên mới để mất núi Mao Nhi và mạng của chính mình”.


“Xin Vu tiên sinh chỉ giáo!”

Đan Châu chấp tay lại rồi nói.

Ông lão tên là Vu Triết, cũng coi như quân sư của Đan Châu.

Thổ Phiên nằm trên cao nguyên, điều kiện sinh tồn rất tệ, phong tục tập quán thì khắc nghiệt, trình độ giáo dục còn kém Đại Khang một bậc.

Trước kia Đan Châu đánh giặc cũng chỉ biết ngồi trên lưng ngựa chém giết quân địch. Mãi cho đến khi gặp được một học. giả Vu Triết khi đang lưu lạc nơi cao nguyên, gã mới bắt đầu dùng não để đánh trận.

Mười mấy năm sau, dưới sự phụ tá của Vu Triết, Đan Châu thẳng trận liên tiếp.

Gã có được thành tựu của ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của Vu Triết.

Vì vậy, Đan Châu hết sức tin tưởng và tôn kính Vu Triết.

“Trước khi đại quân xuất phát, ta có dẫn một người Đại Khang tên Phùng Thánh đến gặp tướng quân. Không biết tướng quân có nhớ không?” Vu Triết hỏi.

“Nhớ kỹ là đằng khác. Một tên khoe khoang khoác lác”. Đan Châu cau mày nói

Sau khi Phùng Thánh chạy trốn tới Thổ Phiên, ông ta vẫn lang thang khắp nơi, muốn kết giao với tầng lớp thượng lưu của Thổ Phiên. Ông ta muốn thông qua những người này để đặt chân lên Thổ Phiên.

Nhưng người Thổ Phiên lại chẳng hề quan tâm tới ông ta. Phùng Thành vấp phải trở ngại ở khắp nơi.


Vu Triết cũng là người Hán, thậm chí đã tiếp đã Phùng Thánh vài lần, còn đưa ông ta tới gặp Đan Châu.

Đáng tiếc, Đan Châu lại cảm thấy Phùng Thánh là kẻ không đáng tin. Gã chỉ qua loa nói mấy câu đối phó rồi kiếm cớ tiễn khách.

“Phùng Thánh này là người thế nào, tạm thời chúng ta chưa bàn tới. Giờ phải nói tới Kim Phi”.

“Trước khi đến đây, Phùng Thánh đã nhắc nhở ta nhiều lần, rằng phải cẩn thận với người này. Ban đầu ta thấy Phùng Thánh nói thế thì hơi quá, nhưng vì để đảm bảo an toàn, ta vẫn phái người đi điều tra, lại phát hiện ra Kim Phi này đúng thật không phải là kẻ đơn giản”.

“Cung nỏ hạng nặng và xe bản đá khiến tiên sinh phiền não chính là xuất phát từ tay kẻ này!”

“Thì ra là hắn!” Đan Châu nghiến răng nói.

Sở dĩ gã chưa phát động tổng tiến công là bởi vì những cung nỏ hạng nặng và xe bản đá trên tường thành Tây Xuyên.

Độ sát thương cúa hai thứ vũ khí này mạnh hơn nhiêu so với những mũi tên thông thường.

Cho dù có phái quân tấn công mạnh, có đánh chiếm được thành Tây Xuyên, thì ky binh của Thổ Phiên vẫn tổn thất vô cùng lớn.


“Kim Phi này, ngoại trừ khả năng chế tạo vũ khí ra, cũng không thể khinh thường kỹ năng bố trí đội hình của hẳn”.

Vu Triết hỏi: “Mùa xuân, Đảng Hạng và Đại Khang đánh nhau một trận ở Thanh Thủy Cốc ngoài thành Vị Châu. Không biết tướng quân đã nghe qua chưa?”

“Có biết”. Đan Châu gật đáp: “Người Đảng Hạng thua, nhưng Đại Khang lại tăng cống nạp hằng năm”.

Nội bộ của Thổ Phiên đã hỗn chiến nhiều năm, ban đầu Gada chỉ muốn nghỉ ngơi lấy sức, không hề có ý định khởi

chiến với Đại Khang.

Nhưng sau khi nghe thấy tin này, ông ta lại quyết định tìm cơ hội tấn công.

“Sau khi đi tới Tây Xuyên, ta đã phái người đi thu thập thông tin, mới hay răng Kim Phi chính là người đánh bại người Đảng Hạng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận