Tùng tùng tùng!
Tiếng trống dồn dập vang dội khắp dốc Đại Mãng. Theo đó còn có ba cột khói màu đỏ bay lên trời! Đây là mức cảnh báo cao nhất!
“Tiên sinh, Thổ Phiên ở đâu ra nhiều người như thế này vậy?”
Khánh Mộ Lam nhìn xuống chân núi. Vẻ mặt căng thẳng và hoang mang.
Sáu nghìn người nói thì không nhiều. Nhưng tận mắt nhìn thấy thì lại thấy cực kỳ hoành tráng.
Giữa doanh trại Thổ Phiên và dốc Đại Mãng có một khoảng đất trống. Khắp nơi đều có bóng người đang chạy, nhìn qua trông rất đông, gần như đã phủ khắp cả khu đất trống ấy.
“Có lẽ Đan Châu đã tập hết tất cả người có trong tay lại để đánh cược một phen.
Kim Phi cũng cau chặt mày.
Khánh Mộ Lam nghe vậy, nhanh chóng lấy ống nhòm nhắm vào doanh trại Thổ Phiên: “Thực sự là như vậy. Doanh trại Thổ Phiên đã trống không rồi, ngay cả một người cũng không nhìn thấy!”
“Điện hạ, người Thổ Phiên quá đông, người nên rời đi thôi!”
Kim Phi đoán có lẽ là do Đan Châu chó cùng rứt giậu. Nhưng lại không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy.
Nhanh đến nỗi Kim Phi cảm thấy không kịp trở tay.
Dốc Đại Mãng không có gì để phòng thủ, chỉ có một vài bức tường đơn giản được tạm thời xây dựng lên. Nếu thực sự đánh nhau, rất nhanh sẽ phải đánh trận giáp lá cà trực diện với nhau.
Binh lính Thổ Phiên mà Đan Châu dẫn theo, đều là cựu binh đã chinh chiến lâu dài. Xét về lực chiến đấu thì quân Uy Thăng của Mạnh Thiên Hải hoàn toàn không thể so sánh được.
Mà bây giờ, tiểu đoàn Thiết Hổ và chiến đội áo giáp đen đều không có ở đây. Dốc Đại Mãng bị đánh hạ gần như là chuyện sớm muộn!
May mà trước khi Kim Phi tới dốc Đại Mãng đã suy nghĩ đến vấn đề này, sớm đã chuẩn bị rút quân xong.
Trong doanh trại dưới dốc còn có một chiếc xe ngựa đặc chế, ngăn được đao thương, còn thêm ba con ngựa khỏe. Nếu chạy hết tốc lực thì nhiều nhất nửa tiếng là có thể đến ven sông Kim Mã.
Đến sông Kim Mã rồi, người Thổ Phiên sẽ không thể làm gì họ được nữa.
Mạnh Thiên Hải cũng xông lên sườn núi, vừa đúng lúc nghe thấy lời của Kim Phi.
Vội vã gật đầu theo: “Điện hạ, người mau đi đi, ta sẽ cắt đuôi cho người từ đằng saul”
Doanh trại Thổ Phiên cách dốc Đại Mãng quá gần. Kim Phi còn chưa được Cửu công chúa trả lời, đã lập tức quay người bắt đầu sắp xếp.
“Đại Lưu, phái người nhanh chóng đi chuẩn bị xe ngựa rồi cho lính trinh sát đi dò đường trước đi!”
“Lão Tam, đi maul”
Đại Lưu cũng biết tình huống cấp bách, nhanh chóng phái một nhân viên hộ tống rời đi.
Nhưng Cửu công chúa lại kiên định lắc đầu: “Không, ta không đi đâu!”
“Điện hạ, bây giờ không phải là lúc cứng đầu đâu. Nếu không đi thì lát nữa muốn đi cũng không đi được!”
Kim Phi bước tới vài bước năm lấy cánh tay của Cửu công chúa, chuẩn bị cưỡng chế kéo cô ấy đi.
Nhưng ai biết Cửu công chúa nhìn qua hiền lành yếu đuối nhưng sức lực lại không phải dạng vừa. Hơn nữa có lẽ còn từng học qua một vài chiêu thức võ thuật.
Gạt nhẹ một cái, đã thoát ra khỏi tay của Kim Phi.
“Tiên sinh, chúng ta không dễ dàng gì đánh thắng được trận, nâng cao sĩ khí của các binh sĩ. Nếu lúc này ta lại chạy trốn thì sĩ khí của các binh sẽ sẽ hoàn toàn tiêu tán và sẽ bị Đan Châu tàn sát đó!”
Cửu công chúa nói: “Sĩ khí một khí tiêu tán, sẽ khó mà lấy lại được. Về sau làm sao có thể tiếp tục chiến đấu lại với Thổ Phiên đây?”
“Không đâu, ta và Lương ca đã sớm quan sát địa hình và đã lập ra kế hoạch rút lui rồi.
Kim Phi nhanh chóng tiếp lời: “Sau khi người đi, ta sẽ sắp xếp các nhân viên hộ tống yểm trợ cho quân Uy Thắng rút lui khỏi dốc Đại Mãng, đi về phía Tây Bắc của núi Khảm Nhi. Ở đó có một thung lũng, dễ thủ khó công. Chúng ta có xe bắn đá và cung nỏ hạng nặng, Đan Châu dẫn bao nhiều người đuổi theo cũng chỉ là tự tìm đường chết!”
“Nếu là vậy, vì sao tiên sinh còn muốn ta rời đi!” Cửu công chúa hỏi lại.
“Bây giờ ta không rảnh tranh luận mấy việc này!”