Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!


Khi Địch Mộng Y bước ra, rất nhanh tiếng ồn ào đều chấm dứt.

Mọi người đều đưa mắt nhìn.

Thật sự quá đẹp! Thiên sứ hạ phàm!
Địch Mộng Y nở nụ cười tươi rói, ba phần tự tin bảy phần đắc thắng.

Địch Mộng Y nghĩ, giải nhất thuộc về mình chắc rồi!
Xuống sân khấu, nhìn quanh không thấy Trịnh Uyên Dương và người nhà cậu ta đâu, Mộng Y nghĩ chắc chắn cậu ta đã bỏ cuộc và về nhà khóc một trận to.

Nghĩ đến đây, Mộng Y nở nụ cười hung ác.
Mặc Tư Hàn ôm bó hoa đi đến chúc mừng cho Địch Mộng Y.

Cậu ta cười e thẹn nhận lấy, so với người vừa cười lúc nãy thì như hai người khác nhau.

Cậu ta nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài ngồi xem biểu diễn với Tư Hàn.
Nhìn những người đang biểu diễn trên sàn, cậu ta nở nụ cười khinh bỉ.


Bình thường bọn nhà giàu này rất khinh thường cậu ta vì gia cảnh nhà cậu không tốt, bây giờ nhìn họ biểu diễn, từ thần thái đến bộ đồ đều chả bằng cái khóe chân cậu ta nữa.
Rất nhanh, MC đã đọc đến tên của Trịnh Uyên Dương.

Nhưng một lúc sau vẫn chưa thấy người đâu.

Cả khán đài bàn tán xin xao.
Xạ Nhật Nguyên chợt cảm thấy lo lắng trong lòng.

Sao em ấy vẫn chưa ra nữa?
Ở một hàng ghế gần cuối, Chu Khải Vân vừa lo lắng vừa xoa tay, rõ ràng vừa nãy anh thấy cậu đã đến rồi mà.

Tại sao bây giờ vẫn chưa thấy đâu?
Lúc này, trái ngược với Địch Mộng Y đang cười thầm trong lòng, thì Mặc Tư Hàn lại bồn chồn không yên.

Vừa nãy Trịnh Uyên Dương đã trang điểm xong rồi mà, tại sao vẫn chưa xuất hiện?
Giữa lúc mọi người còn đang bàn tán, nghĩ rằng có thể Trịnh Uyên Dương đã bỏ cuộc thì cuối cùng người đã bước ra.
Không phải một màu vàng chói lóa huy hoàng của mặt trời như trong dự định ban đầu, lúc này, Trịnh Uyên Dương khoác một bộ đồ xanh thăm thẳm như đại dương vậy.

Biểu cảm cậu lãnh đạm, mang một màu u buồn lạnh lẽo như đại dương sâu thẳm.

Bước đi cậu uyển chuyển nhẹ nhàng như những cơn sóng dập dìu đánh vào bờ , là kết quả của một tháng cậu tập luyện catwalk với anh trai.

Chợt Uyên Dương nở một nụ cười nhẹ, thật sự mang lại cảm giác ấm áp như biển cả vào lúc chiều tà vậy, khác với vẻ u buồn lạnh lẽo ban nãy.
Mọi người trong khán đài tất cả đều như chết lặng.

Thật sự quá là đẹp! Từ thần thái cậu toát ra rất phù hợp với bộ đồ, từ những bước catwalk uyển chuyển đẹp đẽ, đến cả nhan sắc như thần tiên của cậu, tất cả, đều làm mọi người sửng sốt không nói nổi được gì nữa.
Xạ Nhật Nguyên nhìn không chớp mắt.

Anh sợ chỉ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ một giây xinh đẹp tuyệt vời của cậu.


Anh mải dõi theo cậu cho đến khi cậu kết thúc phần trình diễn, đi vào hậu trường.
Địch Mộng Y từ đắc ý nghĩ rằng Uyên Dương đã bỏ cuộc đến ngỡ ngàng khi thấy Uyên Dương bước ra sân khấu rồi lại tức giận.

Cậu ta làm sao có thể nhanh chóng kiếm ra một bộ đồ thay thế nhanh vậy chứ!
......................
30 phút trước.
Uyên Dương đứng im như tượng, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt được trang điểm tuyệt đẹp của cậu.

Lúc này cậu cảm thấy cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Thái Anh cũng tức phát khóc.

Phải nói hai anh em nhà này khá mít ướt! Thái Anh nức nở ôm lấy Uyên Dương.
" Hức Hức Dương Dương à...!hức...!làm sao...!đây, bộ...!bộ đồ bị...!bị phá rồi! Hức hức! "
Như chợt nhớ ra gì đó, Thái Anh liền quay ra chỗ Hằng Dương nức nở :
" Hằng Dương...!hức hức...!cậu ra ngoài...!tìm mẹ tôi giúp...!hức hức...!giúp tôi với...hức hức...!xin cậu! "
Hằng Dương sao có thể từ chối, liền nhanh chóng chạy ra ngoài khán đài.

Một lúc sau, mẹ Trịnh với Hằng Dương hớt hải chạy vào.

Nhìn thấy bộ đồ mình dày công thiết kế bị cắt xé tàn bạo bà đau lòng không thôi, lại nhìn ra chỗ hai thằng con trai của bà đều đang khóc, đứa lớn ôm đứa nhỏ, làm trái tim bà quặn thắt.

Thái Anh vừa nhìn thấy mẹ lại nức nở gào khóc :

" Mẹ...!hức hức...!mẹ mau sửa bộ đồ...!giúp Dương Dương...!hức hức! "
Bà cũng muốn sửa lắm nhưng bộ đồ đã bị cắt ra như vậy rồi.

Chợt nhớ ra gì đó, bà nhanh chóng rút điện thoại ra gọi điện cho ba Trịnh.

Tầm 15 phút sau ba Trịnh hớt hải chạy vào, mang theo một bộ đồ được treo trong túi đen, thở không ra hơi.
Uyên Dương và Thái Anh còn đang khóc nức nở, quay ra ngơ ngác như hai chú nai chưa hiểu chuyện gì thì mẹ Trịnh đã dúi vào tay Uyên Dương bộ đồ, nói lèo một hơi :
" Đây là bộ đồ mẹ mới thiết kế song song lúc đang thiết kế bộ " Mặt trời" kia.

Con mau thay nhanh lên sắp đến lượt con lên diễn rồi! "
Như vớ được vàng, Thái Anh sụt sùi nước mắt nước mũi tèm nhem, đẩy Uyên Dương vào trong phòng thay đồ, mạnh mẽ lột đồ em trai mình ra, giúp cậu thay đồ.
Vài phút sau Uyên Dương đã thay đồ xong ra ngoài.

Hằng Dương nhanh chóng lau nước mắt nước mũi cho cậu rồi dặm lại lớp trang điểm.

Do vậy Uyên Dương ra biểu diễn muộn vài phút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận