7h
Tiếng báo thức vang lên.
Kì lạ, tối qua mình có đặt báo thức đâu! Dương thầm nghĩ.
Với tay lấy điện thoại tắt báo thức, Dương toan ngủ tiếp nhưng hình như có gì đấy sai sai.
Cậu bật nhanh ngồi dậy.
" Đây là đâu? "
Trước mắt Dương là 1 căn phòng xa lạ.
Căn phòng này rất rộng và đẹp khác xa với căn trọ tồi tàn của cậu.
Quái lạ, chả nhẽ trong lúc mình ngủ mình đã bị bắt cóc!
Cậu đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Vừa đi qua cái gương cậu giật bắn mình.
Thằng ất ơ nào đây? Tóc tai thì dài qua vai xong rối mù, che gần hết phần cổ và mặt.
Mặt thì lấm lấm lem lem, mắt thì sưng.
Ôi trời! Thằng này dám cá khóc cả đêm chắc luôn.
Cốc cốc cốc.
Có tiếng vọng từ ngoài vào:
" Cậu chủ, cậu dậy chưa? Nay cậu có tiết lúc 8h đấy ạ! "
Gì cậu chủ gì? Ai là cậu chủ?
" Cậu chủ, tôi xin phép! "
Cửa phòng mở ra.
Một ông bác đi vào, tác phong rất nghiêm chỉnh.
" Cậu chủ, tại sao cậu dậy rồi mà không trả lời tôi? "
" Hả, à, ờ...!mà...!bác là ai vậy ạ? "
" Có phải cậu chủ lại thức khuya không? Tôi là quản gia của cậu mà! "
Gì? Một đứa nghèo như cậu đào đâu ra quản gia.
Mà khoan, từ căn phòng, ngoại hình, và cả bác quản gia này nữa, chẳng lẽ...
" Bác ơi, cháu tên là gì ấy nhỉ? "
Dương gãi đầu ngại ngùng.
" Cậu Dương, sắp muộn rồi, không còn thời gian đùa đâu ạ! Cậu tên là Trịnh Uyên Dương chứ còn gì nữa! "
Rồi đoán chuẩn luôn.
Cậu xuyên không rồi.
Đã thế lại còn xuyên vào cái tên phản diện trong cuốn truyện hôm qua nữa chứ.
Thật là...
" Vâng, bác cứ xuống trước đi ạ! Cháu vệ sinh cá nhân một tý rồi xuống ngay ạ! "
" Dạ vâng! "
Bác quản gia rời đi.
Cậu chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Đừng hỏi tại sao Dương bình tĩnh như vậy! Đằng nào cũng xuyên rồi, khả năng cao là sẽ không trở về thế giới kia được nữa.
Vậy thì mình chấp nhận mà sống thôi.
Nhìn bản thân mình trong gương, Dương thiếu điều muốn lấy kéo xoẹt ngay cái mớ tóc này đi.
Trông bù dù nóng nực! Nhưng mà may cậu không tin tưởng vào tay nghề của mình.
Thôi đành buộc gọn lên vậy.
Vệ sinh cá nhân xong trông nguyên chủ sáng sủa hẳn ra!
Thay quần áo xong xuống nhà, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Người giàu sướng thật đấy! Mặc dù nguyên chủ trông như kẻ lập dị, nhưng cũng là con út trong nhà được bố mẹ, anh trai yêu thương, cũng được xem là cậu ấm.
Ăn xong, Dương chạy ra xe đã được chuẩn bị sẵn, chuẩn bị đến trường.
Không phải là cậu không suy tính đến trường hợp bản thân là phản diện, bây giờ xem ra có vẻ như chưa đến đoạn công 9 và thụ 9 yêu nhau nữa.
Sau đấy 2 người đấy yêu nhau mình không nhảy vô phá đám là sống an lành đến cuối đời rồi.
Không phải suy tính nhiều làm gì cho mệt!
Trường đại học Ngọc An là trường đại học lớn nhất Ngọc Ninh, nơi đây hội tụ các cậu ấm cô chiêu giàu có.
Chỉ có số ít trong trường thuộc dạng gia đình bình thường, hầu hết họ vào được đây là nhờ học bổng, nên không được mấy thiện cảm của mấy đại công tử tiểu thư trong trường.
Nhân vật thụ 9 Địch Mộng Y là một trong số đó.
Trịnh Uyên Dương vào trường, nếu nhớ không nhầm thì cậu học ngành nghệ thuật, thì chắc là phải đi hướng này đi.
Dương ngó xung quanh, rốt cuộc đâu mới là thụ 9 vậy.
Cậu đọc tiểu thuyết chỉ có mấy lời văn miêu tả ngoại hình nhân vật thôi, chứ làm gì có ảnh minh họa nên giờ muốn tìm cũng khó.
Ý! Cậu trai kia ăn mặc như bình thường nhưng lại rất nổi bật kia, như có vầng hào quang xung quanh cậu ta vậy! Chắc chắn nhân vật thụ 9 không sai.
Uyên Dương lại gần vui vẻ:
" Mộng Y! "
Cậu trai kia quay ra nhăn nhó:
" Đến rồi à? Sao nay muộn vậy? "
Hình như biểu cảm này hơi sai sai.
Không phải nhân vật thụ 9 Địch Mộng Y được miêu tả là cậu trai dịu dàng, hay cười, hiền lành sao?