Uyên Dương năm lăn lộn trên giường.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ ngày phỏng vấn rồi, nhưng bên phía Xạ thị vẫn chưa liên lạc cho cậu.
Chắc chắn là trượt rồi.
Phải thôi, nghĩ sao mà Nhật Nhật chịu nhận cậu vô làm.
Uyên Dương chán nản hết nằm lại ngồi.
Cứ ở nhà thế này cảm giác bản thân thật vô dụng.
Cậu muốn đi làm!
Nhưng mà với một người bằng tiểu học còn chả có như cậu thì nơi nào chịu nhận cậu làm việc đây.
Nếu được nhận làm thư kí cho Nhật Nhật thì may ra...
Uyên Dương vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, rồi nhanh chóng thay đồ đi ra ngoài.
Từ lúc xuyên không đến giờ cậu không có đọc truyện boylove rồi, bây giờ có chút nhớ.
Cậu có thể đọc trên điện thoại nhưng mà dùng điện thoại nhiều mắt cậu bị khô, rất khó chịu.
Uyên Dương bắt taxi đi đến một cửa hiệu sách gần trung tâm thành phố.
Nếu lúc đấy cậu chịu để Trịnh Uyên Dương mua xe cho thì giờ đỡ phải bắt taxi rồi.
Đang ở căn penthouse xịn xò mà xuống đi taxi cảm giác nó cứ không hợp.
Thôi kệ vậy!
Uyên Dương bước vào cửa hiệu sách.
Trời ơi sang trọng dữ thần! Nơi bán sách mà tưởng đâu khách sạn 5 sao không á!
Uyên Dương nhìn xung quanh.
Quá trời sách, tha hồ mà chọn lựa.
Cơ mà nơi bán truyện boylove thì ở đâu cơ.
Cậu đi gần hết cái tiệm sách tìm mới ra quầy truyện boylove riêng.
Ey đúng là ở thế giới trong sách có khác, rất nhiều truyện mới mà cậu chưa thấy bao giờ.
Uyên Dương như cái máy lập trình sẵn thu thật nhiều sách trên quầy vào giỏ.
Đằng nào tạm thời cậu chưa có đi làm được, nên ở nhà hưởng thụ thôi!
Bên ngoài cửa tiệm sách, xa xa có bóng người khả nghi, đeo kính râm đang theo dõi nhất cử nhất động của người trong tiệm.
Người đàn ông đang mặc vest sang trọng, tay đeo đồng hồ đắt tiền, ngay cả kẹp cà vạt cũng đính đá kim cương, trông vô cùng thanh lãnh.
Thế mà hành động của người đó lại lén lút trông chả khác gì kẻ trộm.
Xạ Nhật Nguyên bỏ kính râm xuống, đôi mắt đánh giá hành động của người trong tiệm.
Tại sao anh lại theo dõi cậu? À thì anh nghi ngờ cậu không phải người bình thường, cứ cảm thấy cậu khả nghi kiểu gì đấy.
Rõ ràng lần trước còn như ăn mày chạy đến ôm anh, hôm sau lại chạy đến công ti anh phỏng vấn, sau khi anh cho người điều tra lại phát hiện cậu ở penthouse, ăn mặc toàn hàng hiệu, có chỗ nào giống ăn mày chứ.
Đã thế cậu còn trùng tên với hôn phu của anh, thậm chí chính hôn phu anh giới thiệu cậu ấy làm thư kí cho anh.
Càng nghĩ càng kì lạ!
Xạ Nhật Nguyên ngàn vạn lần cũng không biết cả căn nhà và quần áo hàng hiệu cậu đang mặc trên người đều là tiền của anh mà ra.
Còn tại sao hôm nay anh lại theo dõi cậu?
Chỉ là đang vô tình đi làm thì nhìn thấy cậu nên cho tài xế dừng xe lại quan sát chút thôi à.
Cơ mà trong xe quan sát không rõ nên mới ra ngoài xe quan sát cho rõ hơn, rồi thành ra nhìn như ăn trộm vậy ó.
"Ờm chủ ...!chủ tịch à!"
Anh tài xế không hiểu sao chủ tịch lại bảo dừng xe lại, rồi xuống xe hành động ẩn ẩn nấp nấp như vậy.
"Có chuyện gì?" Xạ Nhật Nguyên không thèm quay đầu lại trả lời.
"Ngài đang làm gì vậy ạ?"
" Không phải chuyện của cậu! "
" Nhưng...!nhưng mà..."
Xạ Nhật Nguyên đột ngột quay phắt lại làm anh tài xế xém rớt tim ra ngoài, lạnh giọng nói :
" Nhưng mà cái gì?"
" Sắp...!sắp muộn giờ lên công ti rồi ạ! "
"Ừm! "
Xạ Nhật Nguyên đứng thằng người lại, chỉnh chỉnh lại cổ áo rồi chuẩn bị bước lên xe.
Anh tài xế thì đang khởi động động cơ để rời đi thì đột nhiên cánh cửa ô tô đóng rầm lại làm trái tim anh đập loạn.
Anh tài xế vừa quay người lại vừa thầm trách móc trong lòng.
Chủ tịch Xạ à, ngay cả đây là xe của ngài thì ngài cũng nên biết tiếc của chứ, đập một phát như thế thì còn gì là cửa xe...!Úa người đâu?
Nhìn ra lại thấy chủ tịch Xạ đang chạy đi đâu đó, trông rất vội vàng.
Hôm nay ông này bị làm sao vậy trời.
Anh tài xế lại ra khỏi xe, khóa cửa xe lại rồi lết thân xác chạy theo ngài chủ tịch kính mến.
Xạ Nhật Nguyên vốn định lên xe rồi, nhưng quay ra lại thấy Uyên Dương đang vội vội vàng vàng chạy đi đâu đó trông rất khả nghi.
Thế là anh liền chạy bám theo sau Uyên Dương.
Uyên Dương còn đang chăm chỉ lựa sách cái tự nhiên tên Mặc Tư Hàn từ đâu xuất hiện lọt vào mắt cậu.
Nhìn bộ dạng hắn đang vội vàng, lại ngắm nghía xung quanh trông rất khả nghi, thế là cậu bỏ luôn giỏ sách lại chạy ra ngoài bám theo sau hắn.
Lỡ đâu hắn có ý định gì đó gây tổn hại đến Trịnh Uyên Dương thì sao.
Dù gì thì hắn cũng là công 9 mà.
Thế là cậu không suy nghĩ nhiều bám luôn theo sau hắn.
Thế là 4 người trên phố nối đuôi nhau.
Đầu tiên là Mặc Tư Hàn, phía sau là Uyên Dương theo sát gắt gao, phía sau cậu là Xạ Nhật Nguyên đang thu từng nhất cử nhất động của cậu vào mắt, cuối cùng là anh tài xế thở không ra hơi chạy theo chủ tịch.
Bốn người cứ bám đuôi nhau chạy như vậy thì đột nhiên Mặc Tư Hàn dừng lại ngắm nghía xung quanh.
Uyên Dương giật thót mình lôi điện thoại ra giả bộ bấm bấm.
Xạ Nhật Nguyên cũng bị hành động của cậu làm cho giật mình, sợ bị cậu phát hiện, chân tay luống ca luống cuống lôi cái điện thoại ra giả bộ gọi điện thoại.
Đột nhiên Mặc Tư Hàn đi về phía cậu.
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra cậu theo dõi hắn rồi! Uyên Dương đôi tay đang giả bộ bấm điện thoại đã run run lên, nét mặt cũng bắt đầu hoảng loạn.
Ô thế mà hắn lại lướt qua cậu đi thẳng.
Cậu giương mắt nhìn theo hướng hắn đi, người vẫn chưa hết run.
Xạ Nhật Nguyên còn đang giả bộ nghe điện thoại thì có bóng người lại gần.
"Chủ tịch Xạ, không ngờ tôi lại gặp ngài ở đây! "
Xạ Nhật Nguyên quay ra.
Mặc Tư Hàn???
Khi thấy bước chân Mặc Tư Hàn dừng lại trước một người, cậu trố mắt nhìn.
Ét ô ét, ai có thể nói cho cậu biết tại sao Nhật Nhật lại xuất hiện ở đây đi!
Xạ Nhật Nguyên bắt chuyện với Mặc Tư Hàn nhưng đôi mắt vẫn liếc về phía cậu.
Đôi mắt cậu vẫn đang theo dõi hai bóng hình kia trò chuyện thì đột nhiên chạm mắt với Nhật Nhật.
Ngay lập tức cậu giật thót mình muốn bỏ chạy thì đôi vai cậu bị vỗ lấy.
Cậu nhảy dựng lên quay ra đằng sau thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trịnh Uyên Dương.
Ét ô ét, sao Trịnh Uyên Dương cũng lại xuất hiện ở đây vậy!
"Anh Dương, anh đang làm gì ở đây vậy? "