Hôm sau song Dương trở lại nơi con hẻm tối tàn đấy.
" Tối chúng ta đi cũng được mà, sao anh phải nghỉ làm để đi ngay bây giờ?"
"Lỡ đâu tối Mặc Tư Hàn nó rảnh nó đến đây thì sao? Cứ đi vào giờ hành chính cho chắc ăn! "
Uyên Dương sẽ không nói lí do là vì cậu đang không muốn đi làm để đụng mặt Nhật Nhật đâu.
Đến trước ngôi nhà, Uyên Dương gõ cửa.
Một lúc sau, một người phụ nữ ra mở cửa.
Người phụ nữ gầy gò, mặt hốc hác rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn ra cốt cách xinh đẹp của cô ấy.
"Xin hỏi, hai người đây là muốn tìm ai vậy? "
Hà Mộc Yên lên tiếng, chất giọng so với giọng những người phụ nữ bình thường thì có chút trầm.
" Chúng tôi tìm cô đấy, cô Hà!"
Hà Mộc Yên thoáng chốc ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng mời hai người vào nhà.
Trông cô ấy có vẻ điềm tĩnh, không có chút nào là sợ hãi cả, Trịnh Uyên Dương lấy làm lạ.
Như hiểu được suy nghĩ của Trịnh Uyên Dương, Hà Mộc Yên quay ra hướng cậu nói :
"Có phải người nhà của công tử Mặc lại bảo hai người đến đây để thuyết phục tôi đúng không? Hãy quay về nói với họ rằng tôi sẽ không đồng ý đâu! "
" Gì thuyết phục gì?"
Nghe câu hỏi của Uyên Dương, Hà Mộc Yên tỏ vẻ nghi hoặc hỏi :
" Hai người không phải người làm nhà họ Mặc ư?"
" Gia đình của tên khốn Mặc Tư Hàn đó biết chuyện này mà lại để cô chịu khổ như này á? "
" Vậy hai người không phải do nhà họ Mặc phái đến ư? "
Song Dương nhìn nhau.
Chữ ' bối rối ' viết rõ lên mặt cả hai.
Mọi chuyện có vẻ rắc rối hơn họ tưởng.
"Chúng tôi không phải người nhà họ Mặc phái đến, nhưng mà chúng cũng không phải đến để hại cô đâu!"
" Tôi biết, nếu không phải người nhà họ Mặc, vậy thì là đối thủ của Mặc gia đã phát hiện ra chuyện này rồi đến đây lấy thông tin rồi! "
Hà Mộc Yên bình tĩnh một cách kì lạ.
" Vậy cô sẽ cho chúng tôi thông tin chứ?" Trịnh Uyên Dương nhẹ nhàng hỏi han.
"Được thôi! Chỉ là khi tôi kể hết mọi chuyện ra, hai người có thể nào giúp tôi một chuyện được không, coi như là trao đổi?"
"Được chúng tôi đồng ý!" Trịnh Uyên Dương ngay lập tức nói.
Uyên Dương ngay lập tức quay sang nhìn Trịnh Uyên Dương, giao tiếp ánh mắt với cậu ấy.
Uyên Dương : " Gì đồng ý nhanh vậy? Còn chưa biết điều kiện của cô ta nữa mà? "
Trịnh Uyên Dương : " Yên tâm! Anh cứ tin tưởng em! "
Rồi hai người lại quay ra nhìn Hà Mộc Yên.
Cô ấy không chần chừ nhanh chóng kể lại hết mọi chuyện.
" Tôi là một cô gái nông thôn nghèo, quê tôi so với thành phố này chả khác nào nước sông với nước cống cả.
Tôi có một người em họ, em ấy lên đây học tập.
Cuộc sống của em ấy rất tốt, tháng nào cũng gửi tiền về cho gia đình tôi.
Bố tôi nghĩ là do em ấy đã ăn nằm với vị công tử nào rồi nên mới có tiền, thế là bắt tôi lên đây để kiếm cơ hội đổi đời.
Khi tôi lên đây đã liên hệ với em ấy từ trước nên em ấy đã lo cho tôi chỗ ở, rồi giúp tôi kiếm việc làm nữa, vì đơn giản em ấy nghĩ tôi lên đây để đi làm kiếm tiền chứ đâu biết những suy nghĩ bẩn thỉu của bố tôi về em ấy! "
" Sống một thời gian ở đây, một lần em họ tôi đã giới thiệu bạn trai của em ấy cho tôi biết, và đó chính là vị thiếu gia họ Mặc kia.
Lúc ấy tôi đã nghĩ rằng những lời bố tôi nói là đúng, em ấy thực sự đổi đời do quen được một vị thiếu gia nhà giàu trên này.
Thế là tôi đã cố gắng quyến rũ Mặc Tư Hàn, và thành công trèo lên giường anh ta.
Sau đó tôi có thai nên tôi đã uy hiếp Mặc Tư Hàn phải lấy tôi.
Nhưng hắn là một thiếu gia nhà giàu, nào đâu chịu lấy một cô gái như tôi.
Hắn cho dựng một ngôi nhà ở đây, cưỡng ép tôi đến đây ở rồi sinh con cho hắn, và giấu tôi ở đây không cho một ai biết! "
Uyên Dương nghe đến đây cũng ngờ ngợ ra được nhân vật " người em họ" của Hà Mộc Yên là ai rồi nhưng mà cậu vẫn hỏi lại :
"Em họ của cô tên là Địch Mộng Y đúng chứ? "
" Phải! Hai người biết nó sao? "
"Biết rất rõ là đăng khác! "
Uyên Dương vừa nói vừa quay ra nhìn Trịnh Uyên Dương, chỉ thấy gương mặt lạnh như băng của em ấy.
Một lúc, Trịnh Uyên Dương lên tiếng hỏi :
" Tôi có một điều thắc mắc, lúc biết cô có thai, Mặc Tư Hàn có thể cưỡng ép cô phá thai, tại sao hắn lại không làm vậy?"
" Tôi biết hắn sẽ ép tôi phá thai thế nên tôi đã để cho đến khi cái thai đã lớn, không còn khả năng phá được tôi mới mang ra uy hiếp hắn.
"
"Ra vậy! " Trịnh Uyên Dương gật đầu.
Uyên Dương suy nghĩ, coi bộ Mặc Tư Hàn cũng chưa ác lắm bởi vì hắn có thể giết luôn hai mẹ con Hà Mộc Yên để diệt khẩu nhưng hắn lại không làm vậy.
" À mà con của cô đâu rồi?"
" Sáng nay người của Mặc Tư Hàn đã đến để đưa con bé đi bệnh viện rồi.
Hắn sẽ không để tôi xuất hiện với con bé ở bên ngoài kia đâu! " Hà Mộc Yên cười khổ.
Sau đó ngôi nhà rơi vào im lặng cho đến khi giọng nói của Trịnh Uyên Dương cất lên :
" Vậy cô muốn chúng tôi giúp cô điều gì?"
" Hai người có thể nào đến gặp với em họ tôi và bảo nó tránh xa Mặc Tư Hàn ra được không? "
"Không cần cô nói tôi chắc chắn sẽ làm như vậy!" Trịnh Uyên Dương chắc nịch khẳng định.
" Vậy tôi cảm ơn! " Hà Mộc Yên nở nụ cười.
Sau đó song Dương nhanh chóng rời khỏi nơi đây.