Xuyên Không Ta Gặp Nàng


Ngồi nói chuyện đến khi chiều tà, lúc này ai về phòng nấy Minh Hy cũng đi tắm và thay mới y phục, ngồi cả ngày cũng mệt mõi rồi.

Nàng trèo lên giường trùm chăn lại nghĩ về những gì mình đã nghe sáng nay.

Không thể tin được có một ngày nàng lại được như ý nguyện, gia thế giàu có, quyền lực mấy ai sánh bằng, lại được phụ mẫu cưng chiều nàng, huynh muội trong nhà cũng yêu thương nhau, có thể tự do tự tại làm điều mình thích, cũng không ai dám làm trái ý nàng.

Nếu đang ở thời hiện đại mọi người sẽ dùng câu "sinh ra đã nằm ở vạch đích" để ngưỡng mộ nàng, giữ cho mình chút bình tĩnh, Minh Hy lật đật xuống giường khoác thêm áo rồi đến thư phòng của.
Lúc sáng nhị ca và muội muội nàng có kể cho nàng nghe hết mọi thứ, họ còn chỉ rõ cho nàng biết khu vực của mỗi người là nằm ở đâu, nếu như ví Giang Nam là một nước thì Tiêu gia có thể sánh ngang với hoàng cung, so với các vị quan gia thì Tiêu phủ được xem là gấp mấy lần nhà bọn họ, kể cả nhà Tổng Đốc đại nhân cũng không thể sánh bằng.

Bởi vậy bọn họ mới phải nói rõ để Minh Hy không lạc đường, khuôn viên của Minh Hy nằm ở phía Tây, được tạo nên từ 4 giang phòng xếp lại thành hình chữ C, vốn dĩ cấu trúc của căn nhà là một bông hoa với 5 cánh lớn, một cánh của Tiêu lão gia và phu nhân, một cánh của đại ca và đại tẩu, một cánh của nhị ca, một cánh của Nghi nhi còn lại một cánh là dành cho Minh Hy nàng.

Minh Hy rất thích ngắm mặt trời xuống núi nên Tiêu lão gia đặc biệt chuẩn bị giang nhà phía tây dành riêng cho nàng.

Ở những cánh hoa đều có cửa để tiện đi lại, trung tâm của ngôi nhà cũng là nhụy hoa, ở đây Tiêu phu nhân dùng những cây hoa mai để bao quanh tạo thành vòng tròn, mỗi khi năm mới đến hoa nở một màu vàng óng ả khiến cho cả căn nhà thêm phần sinh động, đón nhận sắc khí mùa xuân vui tươi tốt đẹp.


Đi sâu vào trong chính là hoa viên, một vườn hoa đầy rộng lớn nằm ngay chính giữa, cạnh bên là hồ cá có những ba tầng, các hòn đá được kê chồng lên nhau tạo nên khung cảnh như một thác nước, hoà vào đó là ít cây cỏ khiến hồ cá thêm phần sinh động hơn, cảnh sắc nơi đây vô cùng nên thơ và yên ả, tiếng nước chảy róc rách hoà với đoa là tiếng chim hót líu lo, bướm bay hoa múa tạo nên sắc khí vô cùng tươi mát, đáng để chiêm ngưỡng một lần.

Cây cỏ lá hoa toả ra một hương thơm thật ngào ngạt khiến cho ai ngửi qua cũng đều thoải mái, dễ chịu.

Đây là nơi mà Hy nhi và tẩu tẩu của mình thường xuyên đến thưởng hoa ngắm cảnh, những tản đá lớn nằm cạnh bên mái hiên nơi bọn họ uống trà và nghĩ mát cũng chính là hòn đá đêm đó nàng và tẩu tẩu......
Quay lại với Minh Hy, nàng bước vào thư phòng của mình nhưng lại cảm thấy choáng ngợp, hoá ra vị tiểu thư ương ngạnh bọn họ kể cho nàng lại có sở thích đọc sách lớn như vậy.

Có bao nhiêu kệ nàng đếm cũng không xuể nữa, nhưng từng chòng từng chòng sách nàng nhìn rất rõ, chúng chiếm trọn cả căn phòng, trông giống như một thư viện thu nhỏ vậy.

Nàng đi đến khu vực phía sau cùng, cứ tưởng rằng nơi đây sẽ có nhiều bụi bậm nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của nàng, chúng vô cùng sạch sẽ những trang sách giống như đã được chủ nhân của chúng đọc qua rất nhiều lần.

Hoá ra vị Tiêu tiểu thư này là một người yêu thích sách lược, sử thi, thời này hiếm khi gặp được một nữ nhân như nàng.

" Còn có cả tranh vẽ sao? Vị cô nương này quả là tài sắc giai nhân đó nha, ngưỡng mộ thật.


Xem nào......!Hoá ra vẽ trang phục sao? Nhìn cũng thu hút đấy.

Không hổ là Giang Nam, tìm người tài không khó." So với nàng Minh Hy cũng không hề kém cạnh, sử thi văn học hay thậm chí là vẽ tranh đàn hát nàng cũng đều biết chỉ là không đến mức quá xuất sắc thoi.

Đi một vài vòng Minh Hy vô cùng hứng thú với chòng sách bí kiếp võ công được đặt phía trên cùng của kệ thứ 2 từ ngoài bước vào, thứ nàng mong muốn nhất ở thời hiện đại là được bản thân biết chút võ công.

Không phải để ức hiếp người khác chỉ đơn giản là để phòng thân, nếu có võ công ra đường trông cũng rất ngầu nha.

Nàng đọc đọc một hồi cũng để lại vị trí cũ " Để vài hôm nữa mình tìm hiểu đến nó vậy, quan trọng nhất bây giờ là mình có thật sự xuyên không không?????" Đặt một dấu chấm hỏi lớn cho bản thân, Minh Hy chợt nghĩ ngày xưa nàng học sử trên lớp cũng không quá tệ, để nàng thử nghĩ xem ở thời này có sự kiện nào không? Minh Hy nhớ rằng Tân Triều thuộc dòng dõi Vĩnh Thị trong đó vua Kiến Minh tên là Vĩnh Thông, nếu vua Kiến Minh còn thì hai gia tộc hùng mạnh nhất là Tiêu gia và Lý gia vẫn còn.

Nhưng sau khi Tiêu Cữu gia gia qua đời thì Phụ Thân Tiêu Minh An của nàng cũng rời kinh thành quay về quê hương Giang Nam gây dựng sự nghiệp, lúc này mới gặp được mẫu thân nàng.

Sau khi triều chính yên ổn ông ngoại nàng cũng quay về Tân Châu để trấn thủ cùng cữu cữu của nàng.


Rời khỏi kinh thành quả là lựa chọn đúng đắn, bởi thế lực bành trướng của Tiêu gia và Lý gia lúc đó cũng không phải nhỏ nếu như còn ở lại thì Hoàng thượng không biết sẽ đối xử với bọn họ thế nào? Quan trường hiểm ác lùi một bước cũng là mở ra cho mình con đường sống.

Lý gia vẫn giữ nguyên thế lực đó chỉ là không tham gia chuyện quốc gia đại sự nữa, toàn tâm toàn ý chú tâm vào việc trấn giữ thành trì.

Còn Tiêu gia chỉ mỗi phụ thân nàng là quay về để bành trướng gia thế, vốn người cũng không có ý định làm quan, giàu có ở nơi phồn hoa này vẫn hơn, muốn gì có đó không phải nhìn sắc mặt ai.

" Nhưng hình như Tân Triều có một sự kiện vang dội thì phải........!Là gì nhĩ????............Không nhớ.....!Hê Hê học sử không tệ nhưng không có nghĩa là giỏi, ta về ngủ đây hihi."
Minh Hy tỉnh lại được vài ngày trên dưới mọi người đều vui vẻ, nàng nhận được sự chăm sóc của mẫu thân và đại tẩu cũng dần dần khoẻ lại, vốn là bác sĩ nên mấy vấn đề chăm sóc bản thân này cũng không quá khó với Minh Hy.

Tự chữa bệnh cho mình cũng không phải là khó, khó nhất là chỉ được ở yên trong nhà không được đi ra ngoài.

Quanh quẩn ở nhà Minh Hy cũng chỉ đi tới đi lui, cũng may thư phòng của nàng có rất nhiều sách, chán thì cứ đọc thoi, đối với y khoa Minh Hy cũng học thêm được đôi chút, biết thêm được kha khá thảo dược mà nàng chưa có cơ hội thấy qua.

Còn có đọc qua sách chiến lược, mặc dù đọc vẫn có thể hiểu đôi chút nhưng nàng cũng không mấy thích việc đấu đá tranh giành chỉ là nàng nghĩ nếu ở đây có nhiều sách này như vậy ắt hẳn có chổ dùng tới.

Đôi lúc rãnh rỗi nàng cũng vẽ thêm một ích tranh vẽ, vẽ Phụ Thân, Mẫu Thân, ca ca, muội muội còn có cả vị tẩu tẩu của nàng........còn có Phương Nghi của nàng, Minh Hy nghĩ thầm không biết vợ nàng mặc cổ phục thì sẽ trông như thế nào nhĩ? Thế là những bức tranh của Phương Nghi với hàng loạt loại trang phục cổ trang mới lạ cứ thế ra lò.


Nàng cũng vẽ thêm không ít trang phục cho mình mang đến cho mẫu thân xem, để mẫu thân sai người may cho nàng vài bộ.

Trong khi ca ca và muội muội có thể đi khắp nơi nàng thì chỉ ru rú trong phòng đọc sách rồi đi dạo chơi quanh nhà, cũng không giãy nãy hay quậy phá ầm lên.

Nếu là lúc trước thì nàng nhất định quậy một trận linh đình rồi, mỗi lần Tam tiểu thư bệnh không được đi lung tung thì Tiêu phủ cũng lâm vào tình cảnh lầm than.

Nếu không phải phá vỡ hàng rào hay mái che thì cũng làm ảnh hưởng đến gia nô trong nhà, nàng vào bếp trổ tài nấu nướng thì cháy cả giang bếp, cùng Minh Nghi đi tản bộ trong vườn thì ngắt trụi cả hoa của mẫu thân, tay chân nàng đúng là không thể yên được.

Chưa kể đến nàng phụ giúp cái gì là banh tành cái đó, những lúc như vậy gia nô trong nhà chỉ biết cùng nhau cầu nguyện cho tiểu thư bọn họ mau chóng khoẻ lại thoi.

Bây giờ thì khác, Minh Hy ở nhà nhưng vẫn rất tận hưởng, không nghịch phá cũng không đòi ra ngoài, chỉ quanh quẩn thư phòng rồi đi dạo quanh, đôi lúc nhị ca và muội muội cũng đến thăm nàng nhưng thấy nàng chăm chú đọc sách họ cũng không muốn quấy rầy.

Thấy thế tẩu tẩu cũng lo nàng buồn chán nên ngày ngày đều đến chơi cùng nàng.

Minh Hy cũng rất vui vẻ khi Minh Nguyệt đến tìm mình, tẩu tẩu nói chuyện hợp với nàng và cũng rất thích đọc sách nên bọn họ ngày ngày đều cùng nhau đến thư phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận