Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên!


Đoàn người rong ruổi 2 ngày thì về đến Hiên Phong Các, người của Hiên Phong Các đang đứng chờ chiếc xe ngựa của Lý Triển Phong trước cổng chính thì nhìn thấy chiếc xe ngựa từ xa đi đến. Xe dừng hẳn, Hiên Minh, Hiên Tước, Hiên Triết cùng với Ngọc Đàm xuống trước. Người của Hiên Phong Các thấy Ngọc Đàm thì rút kiếm ra, chỉa vào người cô mà hét: - Tại sao ngươi lại ở đây?
- Im lặng đi! . Lúc này Lý Triển Phong cũng xuống xe ngựa trên tay thì đang bế Lăng Sảnh Nhi đang nằm rúc trong lòng hắn.
Mọi người kinh ngạc rồi cũng nhanh chóng thu kiếm lại, cúi đầu xuống chào hắn: - Tham kiến chủ thượng.
- Ừ, nói nhỏ chút đi, Hiên Triết, ngươi dẫn Ngọc Đàm về phòng nghỉ ngơi đi. Nói xong, người cũng đi về phía biệt viện luôn.
Mọi người xôn xao, chủ thượng đang bế ai vậy? Còn có, tại sao lại cho kẻ thù ở lại đây.
- Hiên Triết, đã xảy ra chuyện gì vậy? . 1 tên đi đến hỏi Hiên Triết khúc mắc của mọi người.
- Người chủ thượng đang bế là phu nhân của chúng ta đấy, còn có Ngọc Đàm không phải kẻ thù, là bạn của chúng ta. Nói xong, Hiên Triết cũng dẫn Ngọc Đàm về phòng của nàng.
Mọi người kinh ngạc, bọn họ có phu nhân, chủ thượng nổi tiếng không gần nữ sắc nay lại có phu nhân. Chuyện này tuy vui nhưng nhất thời làm bọn họ có chút kinh ngạc khó tiếp nhận được. Lúc nãy chủ thượng kêu bọn họ nói nhỏ là sợ phu nhân thức giấc sao? Chủ thượng cũng biết quan tâm người sao?
Ngủ đã thật nha, Lăng Sảnh Nhi vươn tay chân duỗi người cho thoải mái thì đụng phải 1 bức tường. Gì? Tường sao ấm vậy? Chật chật nữa, cô không cựa quậy được. Mở mắt ra, chớp chớp mắt, nhìn bức tường đó. 1s 2s 3s. . . . Áaaaaa. Cô duỗi chân, đạp hắn xuống giường.

- Sao ngươi lại nằm đây? . Cô hét toáng lên, quên mất hắn đường đường là đệ nhất sát thủ mà đạp xuống giường. Haizz. . .
Hắn đờ ra nhìn cô, mọi người nghe tiếng hét liền xúm lại trước cổng biệt viện, nhìn vào căn phòng vừa có tiếng hét truyền đến.
- Ta đương nhiên là ngủ mới nằm đó rồi. Hắn đốp lại, tuy nhiên cũng rất tức vì chuyện bị cô đạp xuống giường. Từ ngày gặp cô, hắn đều biết được cái gì gọi là lần đầu tiên nếm trải, cũng có chút thấm thía.
- Ý ta là tại sao lại nằm cạnh ta, mà không qua phòng khác ngủ.
- Đây là phòng của ta, tại sao ta không được ngủ. Hơn nữa, nàng là phu nhân của ta, đương nhiên phải nằm cạnh ta.
- Vậy ta sang phòng khác ngủ.
- Hết phòng rồi.
- . . . . . .
Dẹp luôn cái ý định bò xuống giường của cô luôn rồi. Cái tên này, hắn bị thiểu năng sao? Nếu muốn nằm cạnh cô thì nói 1 tiếng, cô cho hắn nằm, có cần phải giở trò vậy không.
- Vậy. . . lên đây đi. Cô nhích vào trong cho hắn nằm vào bên cạnh, nghĩ gì rồi cô lại nói: - Lần sau ngươi còn không nói không rằng hù ta như vậy, ta không ngần ngại đạp ngươi xuống giường lần nữa đâu. Hừ!
Chửi cho đã lại nằm xuống ôm hắn, tại sao cái miệng và cái tay cái chân lại hành động khác nhau quá vậy. Hắn không nói gì, ôm cô lại ngủ tiếp.
Mọi người ở ngoài tuy cách khá xa căn phòng nhưng vì có võ công nên tai cũng thính hơn chó 1 chút nên những gì không nên nghe được cũng đã nghe thấy hết rồi. Mọi người lại liếc nhau, lỉnh đi, cái miệng thì ngoác lên đến tận mang tai, họ không nghe nhầm chứ, chủ thượng bị đạp xuống giường sao, lại dùng cái câu "hết phòng rồi" nói với phu nhân, Hiên Phong Các không thiếu cái gì, phòng là dư ra nhiều nhất mà bảo thiếu sao? Haha. . chết cười mất.
Sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì hắn đã không còn ở đó nữa. Cô được người ta hầu hạ xong xuôi, kéo Ngọc Đàm đi dạo xung quanh thì thấy 1 cây hoa đào, nhìn có vẻ đã lớn tuổi rồi, cô nghĩ nếu như có 1 cái xích đu ở đó như lúc ở Liễu Y môn thì hay biết mấy. Đầu lóe lên, cô cười đểu, hỏi người hầu ở đây, mới biết hắn đang ở sảnh chính, cô căn dặn họ chuẩn bị cho cô 2 sợi dây thừng và 1 tấm gỗ đã được đục 4 lỗ ở 4 góc thì đi tìm hắn.
- Phong ời, Phong. . . . . . . Từ xa đã nghe tiếng la của cô, Lý Triển Phong nhìn cô, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Mọi người thấy cô cũng cúi chào cung kính nói: - Tham kiến phu nhân!
Cô vừa chạy vào, thấy khung cảnh quen như thế này khi ở thời hiện đại, bỗng cảm thấy tủi thân, cô đã mất tích 2 năm rồi. Chắc mọi người đang tìm cô sốt ruột lắm. Giật mình, không nghĩ nữa, cô chay lại chỗ Lý Triển Phong, tự nhiên ngồi lên đùi hắn nói:

- Phong, ngươi mau đi giúp ta nhanh lên, ta muốn làm cái này, mà cái này thì phải có ngươi mới giúp được ta.
- Vậy được, nhưng trước hết ta muốn giới thiệu cho nàng biết các chưởng quản đang có mặt ở đây. Nói xong, hắn ra hiệu mọi người giới thiệu về bản thân cho cô biết.
Chưởng quản? Là giám đốc sao? Chậc. . quả nhiên, cô đã bắt được con rùa vàng rồi.
- Phu nhân, thuộc hạ là chưởng quản tửu lâu Hiên Nguyên.
- Thuộc hạ là chưởng quản kỹ viện Hiên Dật.
V. v. v. . . . tùm lum chưởng quản, nhưng có vẻ bọn họ cũng kinh doanh giống cô khi ở thời hiện đại, bất quá, của cô thì có thêm kinh doanh đồ điện, thức ăn thức uống cho teen, bán các mặt hàng như khăn, ly in hình sao K- pop nữa. . Chậc chậc, nhưng như vậy đủ nuôi cô là được rồi.
- Uhm. . Phong à, đi thôi, chúng ta đi làm xích đu. Nói xong, cô kéo tay hắn rời đi.
Xích đu, là gì vậy nha? Tò mò. Mọi người cũng kéo nhau đi theo 2 người.
. . . . . . . .
Đây là cái tình cảnh gì vậy nha, ai đó tới tát cho họ tỉnh đi, chắc là họ nhìn nhầm rồi. Chủ thượng đang cõng phu nhân để người làm xích đu sao? Tại sao phu nhân lại không dùng thang để làm mà lại trèo trên lưng chủ thượng chứ. Nhìn cái cảnh này, họ rất muốn cười, nhưng không dám cười, mà hậu quả của việc nín cười thì mặt mày sẽ méo xẹo rất khó coi.
Lý Triển Phong mặt mày đen thui, hắn không có tức giận nàng làm trò, hắn biết nàng là đang trả thù hắn, nữ nhân này cũng thật thù dai đi. Mà ngược lại, hắn đang rất khó chịu vì nóng khi bị nàng tựa vào như vậy, cả người hắn nổi lửa lên rồi, đây là cách tra tấn dã man nhất đối với hắn đó.
- Ai nha. . . Phong à. Ngươi đừng có cựa, ta không làm được.

- . . . . . .
Ngọc Đàm thì rất không nể mặt mà cười lăn lóc, Hiên Triết có chút bất lực, đành túm cô lôi đi chỗ khác làm gì đó. Nhưng làm gì thì chỉ có họ biết thôi. Haizz. . . .
~0
~Mặt khác, ở Độc Cốc. . . . . . . . Dãy núi phía sau Đoạn Vô Nhai.
- Ngươi nói gì? NGọc Đàm làm sao? - NGười thần bí ngồi trên ghế cao khuất trong bóng tối kia quát to lên khi vừa quăng bể ly rượu trên tay.
- Bẩm. . . Bẩm môn chủ. . . Ngọc Đàm, nàng ta đã giết hết những người mà nàng ta đem theo lúc đi giết chủ thượng của Hiên Phong Các rồi còn đi theo họ nữa, nghe nói nàng ta còn kết nghĩa tỷ muội với phu nhân của Hiên Phong Các nữa. Nàng ta đã phản bội chúng ta rồi ạ!
- Cút. . . cút hết cho ta! . Người đó lại rống lên. Sau khi đám người đó lui ra, người đó vẫn tức giận, đôi mắt lòng lên những tia đỏ máu đầy sát khí.
Khá khen cho 1 Liễu Ngọc Đàm ngươi, ta những tưởng ngươi là 1 kẻ trung thành thì ra ngươi trước giờ là đang theo dõi ta. Ta biết ngươi là theo lệnh của con nhỏ miệng còn hôi sữa mới lên làm môn chủ của Liễu y môn kia. Haha. . các ngươi giỏi lắm, lần này ta thua, nhưng lần sau các ngươi đừng mong sống sót vì đã lừa ta, phản bội ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận