Đêm khuya, ở biệt viện của Hiên Phong Các. Lăng Sảnh Nhi đang ngồi trên chiếc xích đu mà cô bắt Phong cõng để làm nó. Cô cứ đung đưa xích đu theo gió, miên man suy nghĩ và bỏ kẹo mứt vào miệng mà Phong dặn nhà bếp chuẩn bị cho cô mà không biết có 1 bóng người đứng từ xa đang nhìn từng cử chỉ của cô.
Thấm thoát, cô đã ở đây được 1 tuần rồi. 1 tuần này cô vẫn chưa phá gì hết, không có tâm trạng nha. Haizzz. . . . Lấy Galaxy mà lúc xuyên tới đây, nó theo cô ra, cũng may cô nghe lời Băng Tâm dùng pin sạc bằng năng lượng mặt trời, nên 2 năm nay vẫn xài tốt. Mở file hình ảnh, nhìn ảnh của 2 chị em cô, là cô với Lăng Ngạo Quân cùng chụp hình, đủ mọi kiểu chụp, khi 2 chị em đang ăn kem, chụp ảnh ở tượng nữ thần tự do, ở Venice, ở Vịnh Hạ Long. . . . . . Quân à, em đang ở đâu? Cô lại mở file nhạc, bấm bài hát "You are my angel" nghe để vơi đi nỗi nhớ đứa em trai của mình, đây là bài hát mà 2 chị em cô rất thích, bởi vì em cô là thiên thần của cô và cô cũng là thiên thần của nó.
Lý Triển Phong nhìn cô từ xa, suy nghĩ xâu xa. Quả nhiên, hắn đoán không sai, cô là tỷ tỷ của hoàng thượng đệ đệ. . . .
~0
~Sáng ngày hôm sau, Lăng Sảnh Nhi tâm trạng tốt đẹp đi vào đại sảnh tìm Lý Triển Phong. Trên tay còn bưng 1 khay đồ ăn mà cô đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị, còn nở 1 nụ cười hại người cho hắn nữa chứ.
- Phong à, ta với ngươi ăn sáng đi. Ta đói rồi. Cô ngồi xuống bàn tròn, nói với hắn.
Hắn nhìn cô, nàng ấy lại giở trò gì nữa đây, nàng ấy không biết đói là gì, sao hôm nay lại giở trò này. Mặt dù bụng thì nghĩ vậy nhưng cũng đứng dậy đi xuống bàn tròn ngồi cạnh cô.
- Ngươi ăn đi, mấy thứ này ta thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho ngươi đấy! . Miệng thì nói, tay thì đưa đồ ăn lên trước mặt hắn, cô nấu món cơm chiên trứng của Hàn Quốc dụ hắn, mặt khác cô vẫn kêu người chuẩn bị thức ăn khác.
Vậy mà thức dậy sớm làm gì chứ, nấu có cơm chiên trứng cũng phải thức dậy sớm sao. . . Ly có chút khinh bỉ người chị của mình.
- Nàng nấu sao? Chắc nàng không bỏ muối hay ớt gì vào đấy chứ. Hắn e dè nhìn đĩa cơm chiên trứng trước mặt mình.
Tay cô khựng lại, không phải chứ, hắn biết. . .
- Cái gì, ngươi coi ta là gì? Ta đây là ai ngươi không biết sao, sao phải chơi trò con nít đó chứ. Đưa đây, ngươi ăn mấy thứ kia đi, mấy cái đó không phải ta nấu đâu. Hứ!!! . Nói xong, cô cầm lấy cái đĩa, chuẩn bị đứng dậy thì hắn níu tay cô lại cầm lấy cái đĩa:
- Được rồi, ta ăn! . Hắn mặt mày nhăn nhó, đau khổ nói, mà có nhăn thì cái mặt nạ cũng che rồi.
Hehe. . cô cười hí hửng, chống cằm nhìn hắn nuốt muỗng đầu tiên.
. . . . . . .
Không có biểu hiện gì? Sao lạ vậy. Hắn ăn tới muỗng thứ 3 rồi.
- Ngươi không thấy cay sao?
- Không có, lần đầu nàng làm cho ta ăn, nên ta rất thưởng thức. Hắn thì nói vậy chứ trong lòng thì khóc không ra nước mắt. Giỡn sao, muốn xé họng hắn ra rồi.
- Không thấy mặn à?
- Không có.
Ta đang rất muốn uống nước đây.
- Không thấy chua?
- Không.
Giỡn sao, ta sắp không chịu nổi rồi đây. Cái tính trẻ con của nàng đôi khi còn đáng sợ hơn cả giết người nữa.
Những người ở đây thì nín cười đến nước mắt long lanh trong mắt luôn rồi. Phu nhân đáng yêu thật đó, chỉ tội chủ thượng, sắp không xong rồi. Mấy ngày này, người nào chưa biết gì thì cũng đã thích nghi với cô và hắn đối xử với nhau rồi.
~0
~Ngày hôm sau.
- Phong à, chúng ta đi dạo đi. Lăng Sảnh Nhi lại bước vào đại sảnh nói với Lý Triển Phong. Trước khi vào đại sảnh, cô có thả 1 cái gì đó trước ngưỡng vào thì phải.
Lý Triển Phong không nói gì, đứng dậy ôm eo cô rời đi.
Khi ra tới cửa, hắn đột nhiên di chuyển sang 1 hướng khác. Hiên Triết đi đằng sau chưa thích ứng kịp nên đạp trúng cái thứ mà cô thả xuống, may võ công cũng khá cao, santo 1 vòng liền đáp đất.
- Chết tiệt, ai lại để vỏ chuối ở đây như thế này! Hiên Triết ai oán nhìn khắp nơi, chửi rủa.
- . . . . . . Cô chỉ có thể câm nín.
Lý Triển Phong thì khỏi nói, trong lòng tung hoa vì mình tránh được 1 kiếp.