Sáng ngày hôm sau, người ở Hiên Phong Các chạy đông chạy tây để chuẩn bị cho 5 ngày nữa, là ngày đại hỉ của Hiên Minh và Hiên Tước. Dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, thật ra chỉ là níu tay làm nũng thôi, Lý Triển Phong đã đồng ý cho 2 người bọn họ nghỉ ngơi, mặt khác thì kêu Hiên Nguyên, Hiên Dật và Hiên Đình là các giám đốc đi theo bảo vệ hắn.
Cô phải vào thành mua đồ cưới, cùng với tìm 1 số nhạc công, vũ công để bàn bạc tiết mục đặc biệt cho ngày hôm đó. Thật ra, nói là phải mua đồ, chứ cô đang viện cớ để được đi chơi. Nếu có 1 con mèo mà cứ bắt nó ngồi 1 chỗ hoặc đi loanh quanh 1 nơi thì thà bắt nó làm thịt luôn đi, để nó mọc rễ ra dơ nha dơ cửa còn tởm hơn.
Cả đoàn 7 người đi xe ngựa vào thành, địa thế của Hiên Phong Các thì rất thuận lợi. Nó nằm ở trung tâm của 4 phía đông tây nam bắc nên cứ thế mà đi. Muốn đến thành nào cũng được, nên cô chọn đến Doãn thành, bởi vì cô nghe nói ở đây có mỹ nam nhiều hơn ở các thành khác nha.
Vào thành, cô làm biếng xuống nên kêu hắn bế cô xuống, hắn rất vui vẻ đồng ý. Từ sáng hắn không đeo mặt nạ nữa, mà cứ cười cười với cô, làm cô có chút không quen. Vừa bước xuống quán trọ của nhà Lý Triển Phong mở. Chưởng quỹ đi đến cúi đầu cung kính chào hắn với cô:
- Tham kiến chủ thượng, phu nhân.
Hắn chỉ "ừ" rồi không nói gì nữa. Mọi người xôn xao lên, nếu chưởng quỹ gọi là chủ thượng thì hắn chẳng phải là chủ thượng của Hiên Phong Các nổi tiếng trên giang hồ với chiếc mặt nạ bạc sao? Sao giờ lại không thấy đeo nữa. Đã vậy còn có thêm 1 vị phu nhân dạo này nghe thiên hạ đồn. Quả nhiên là có bệnh tật trên người, yếu đến mức phải để cho hắn bế luôn sao?
Hắn chuẩn bị bước vào quán trọ, để cho cô nghỉ ngơi 1 chút rồi mới đưa cô đi loanh quanh thì từ xa có 1 thiếu nữ chạy đến hô to:
- Chủ thượng! Người rốt cuộc cũng đến, ta chờ người thật vất vả nha. Nàng chờ chủ thượng mấy tháng nay, giờ người mới đi ngang qua đây, nàng phải hầu hạ cho thật tốt mới được.
- Tiểu Tình. Không được vô lễ. Chưởng quỹ hét lên với cô gái đó.
- Nàng ta là ai? . Cô quay qua đối mặt với hắn, phải hỏi cho ra lẽ, giác quan thứ 6 của 1 người phụ nữ cho cô biết, đó là tình địch.
- Con gái của chưởng quỹ. Hắn nhìn cô thản nhiên mà nói.
- Nàng ta thích ngươi.
- Nhưng ta không thích nàng ấy.
- Vậy ta giúp ngươi đuổi ruồi, ta hỏi ngươi câu đầu tiên, ngươi kêu "ừ", câu thứ 2, ngươi kêu "phải", có biết không? . Cô dùng 2 bàn tay đặt lên 2 má của hắn dặn dò.
- Ừ. Hắn đành chiều cô, thật ra cũng không cần nhưng nếu không cho cô chơi sợ cô sẽ làm trò, mà lúc đó chỉ có hắn là thảm thôi, mấy cái tin đồn kia còn chưa nguội, giờ mà thêm nữa, chắc hắn chịu không nổi quá. Mặc dù nghĩ vậy nhưng vẫn rất thích cô chạm vào mặt hắn nha.
Lúc này, cô quay đầu qua đối mặt với cô gái đó hỏi: - Ngươi là ai?
Bởi vì Lý Triển Phong đang bế cô nên khi cô gái được gọi tên là Tiểu Tình đó nhìn thấy thì sắc mặt trắng bệch ra, thì ra lời đồn là thật.
- Hồi phu nhân, thuộc hạ là Tiểu Tình, con gái của chưởng quỹ ạ!
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? . Cô lại hỏi.
- Dạ, thuộc hạ nay đã 18 tuổi rồi ạ! . Tiểu Tình trả lời, trong giọng nói có chút chua xót, nếu như không phải vì 1 lòng chờ chủ thượng, nàng chắc cũng đã sớm thành thân rồi.
- Ngươi thích Phong sao? . Cô lại hỏi tiếp.
- . . . . Nghe tới đây, Tiểu Tình ngước lên nhìn cô kinh ngạc.
Mọi người nghe vậy cũng nhìn cô, sao phu nhân lại nói 1 chuyện như vậy giữa nơi đông người thế này, thật thiếu tế nhị nha.
- Phu nhân, ý người là. . . . Tiểu Tình e dè hỏi cô.
- Ý ta? Ta có ý gì? . Cô ngây ngốc hỏi lại.
- Vậy sao người lại hỏi như vậy ạ, thuộc hạ có chút khó xử đó ạ. Tiểu Tình giả nai trả lời cô, hy vọng khi nghe như vậy, chủ thượng sẽ nhìn nàng bằng 1 cặp mắt khác.
- Ngươi. . . mắc bệnh hoang tưởng sao? ta hỏi là cho biết, là để dạy cho ngươi 1 điều thôi.
- Điều gì ạ? . Tiểu Tình kinh ngạc nhìn cô.
- Đừng thành thân sớm. Cô nói mà mặt tỉnh như không.
Mọi người biểu hiện rất sống động nha, chắc vì nghe câu nói của cô mà ngu ra quá.
- Phu nhân, người nói vậy là vì không muốn cho thuộc hạ cùng chủ thượng thành đôi sao? . Tiểu Tình tức giận nên âm lượng tăng thêm vài phần.
- Ta nói, ngươi mắc bệnh hoang tưởng cũng thật nặng đi, ý của ta, ngươi chỉ mới có 18 tuổi, thân thể chưa phát triển hết, sao lại vội muốn thành thân như vậy.
Không cho người khác cướp lời, cô lại liến thoắn:
- Ta nói các ngươi nghe nhé, nam nhân 30 tuổi chưa có gia đình, mà có được tiền tài, gia thế lại là 1 mỹ nam nữa thì người ta gọi đó là con rùa vàng kim. Còn nữ nhân như chúng ta phải đến 25 tuổi thân thể phát triển tốt, lúc đó sẽ tạo thành 1 hình cong như thế này, lại nói 25 là 1 tuổi đẹp để thành thân. Cô vừa nói vừa vẽ ra 1 body hình chữ S giữa không trung: - như vậy, lúc đó nhiều nam nhân mới nhìn thấy chúng ta đẹp, nam nhân thấy mà không mê thì bọn họ ngu, còn nữ nhân như chúng ta thấy con rùa vàng kim mà không mê thì chúng ta càng ngu.
Cô lại nói tiếp.
- Nhìn lại ngươi đi, ngực lép, eo thùng phuy, mông không nở thì nam nhân nào mà thích, ngay cả Phong cũng không thích ngươi như vậy, đúng không Phong? . Cô quay qua hỏi hắn.
- . . . Ừ. hắn ậm ừ trả lời cô, quả nhiên nàng lại chơi hắn.
Mọi người thì mặt càng ngu hơn, ngay cả Tiểu Tình cũng mặt mày méo mó.
- NGươi thấy không, nam nhân mà, yêu cầu lúc nào cũng phải cao về nữ nhân của mình. Mình không tốt bọn họ sẽ nói mình không đủ điều kiện mà họ đặt ra. Phải như ta này, ngực bự, eo thon, mông nở mới tốt, Phong cũng thích như vậy, phải không Phong? . Cô lại hỏi hắn.
- . . . . . . . Phải. Im lặng 1 hồi, hắn rốt cuộc cũng phải nói theo sự sắp đặt của cô. Thôi kệ đi, cái danh tiếng của hắn từ ngày gặp cô, đã theo gió bay đi rồi, giờ có thổi nữa thì giúp hắn mát mát chút thôi cũng được.
Đám người Hiên Triết, Ngọc Đàm thì cười lén;còn 3 tên vệ sĩ kia bị cái màn này làm ặt mày méo xẹo, vị phu nhân này, thật to gan nha, ngang nhiên làm trò như vậy, cũng không sợ chủ thượng nổi giận mà chủ thượng lại thật phối hợp làm bọn họ càng khó tin hơn. Chậc, cứ lo chuyện công việc, không rảnh đến Hiên Phong Các coi phu nhân làm trò, có chút tiếc nuối.
Nghĩ mình làm trò đủ rồi, lại nói với hắn: - Phong, ta mệt!
Nghĩ nghĩ gì đó, hắn lại cười nói: - Cũng phải, từ tối qua tới giờ, làm nàng mệt vậy, đến không có sức đi để ta bế nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt. Xong, hắn lại quay qua nói với chưởng quỹ: - Chuẩn bị cháo bào ngư cho phu nhân.
Tiểu Tình uất ức, quay đầu chạy đi, nước mắt ràn rụa như châu trên mặt.
Cô cả người cứng đờ, nhìn hắn đầy sát khí, hắn lại xỏ ngược lại cô sao. Ta hận, hận. . .
5 người kia sau khi thấy đương sự biến mất thì cười lăn lộn, khỏi phải nói, tất nhiên là mất hết cái hình tượng luôn luôn lạnh lùng trong mắt người đời rồi. . . tất cả chỉ là 1 cái mã. Haizz. . .
Những người chứng kiến thì kinh ngạc không thôi, cũng từ đó có tin đồn là phu nhân của Lý Triển Phong vì phải theo nhu cầu của hắn nên mệt đến sinh bệnh. . Haizz. . .
. . . . . . . . . Ngồi trong bàn ăn ở trên lầu.
Cô không buồn ăn gì nữa, nhìn hằn học hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, hắn đương nhiên biết nên giả nai hỏi cô:
- Sao nàng không ăn, cháo bào ngư ta dặn nhà bếp chuẩn bị cho nàng để lâu sẽ nguội đấy.
1 câu như châm thêm lửa hận, thôi thà im luôn không nói, nói ra rồi hắn mới cảm thấy mình ngu. Thì ra đệ nhất sát thủ như hắn cũng có 1 phần của 1 đứa con nít. Thật ngây thơ.
- Không ăn, ngươi ăn xong rồi chết luôn đi. Hừ! . Cô tức giận, dẩu môi không thèm để ý hắn.
- Thật sao, nàng không ăn sẽ không có sẽ không có sức đi mua đồ uội muội của nàng đấy. Lúc đó, chỉ sợ muội muội nàng trong ngày đại hôn sẽ không có những thứ tốt nhất để dùng. Hắn cố ý nói ra điểm yếu của cô, bởi vì hắn biết, cô rất quan tâm người thân của mình, cô sẽ không để họ chịu thiệt thòi.
Cô không nói gì, múc muỗng cháo bỏ vô miệng. Chứng tỏ cô nghe lời hắn, phải lo uội muội mình trước tiên đã chứ.
Hắn chuẩn bị nói gì đó với cô thì tiếng từ dưới cầu thang đang đi lên truyền đến:
- Đại ca, huynh tới đây sao không tìm đệ.
- Ta cũng định chút nữa tìm đệ đấy.
Người đã tới trước mặt, quả nhiên, Doãn thành chỉ có mỹ nam với mỹ nữ không nha. Nhìn xem, khuôn mặt chữ Điền, đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng. . . ôi ôi. . . chẳng lẽ thời cổ đại người ta được thiên nhiên yêu quý hơn người hiện đại sao? Chỉ toàn là mỹ nam mỹ nữ so với ở hiện đại, bước chân ra đường 10 người thì thấy hết 12 người son phấn rồi, ngay cả đàn ông còn dùng sữa rửa mặt để mình đẹp ra mà nói chi cho xa. Cô có chút cảm thán nhìn người trước mặt mình.
Đột nhiên, người này xoay qua nhìn cô rồi nói:
- Người này chắc hẳn là tẩu tử rồi, quả nhiên như lời đồn, rất giống hoàng thượng đệ đệ nha. Đệ là Doãn Chính, huynh đệ kết nghĩa với Phong ca.
- Ngươi cũng có đệ đệ sao không nói cho ta biết? . Cô kinh ngạc nhìn hắn, mặt còn tối hơn lúc nãy nữa.
- Ách. . tại nàng không có hỏi. Hắn e dè nói với cô. Mất bay luôn hình tượng giết người lãnh khốc vô tình rồi. Thì ra con người dù lạnh lùng đến đâu thì khi gặp được người mình yêu cũng sẽ bày ra khuôn mặt đáng yêu nhất, đó là sợ vợ nha.
- NGươi không nói sao ta biết mà hỏi.
- . . . . . . Ta quên mất.
- . . . . . Ta không ăn cháo nữa, ngươi ăn hiếp ta. Tức giận, đẩy tô cháo ra luôn, giãy dụa đành đạch.
Mọi người nhìn cảnh này sắp ra nước mắt rồi, ngay cả Doãn Chính cũng méo xẹo, không dám cười vì muốn giữ chút thể diện cho đại ca của mình.
Não chợt lóe, hắn lại nói:
- Ta định chờ nàng ăn xong, sẽ dẫn nàng đi chơi, ở đây có rất nhiều chỗ hay nhưng nhìn nàng như vậy chắc là không muốn đi rồi.
Cô dỏng tai lên, có nhiều chỗ chơi sao?
- Thật. . thật không đó!
- Ta nói thật. Hắn nói rồi đẩy tô cháo lại trước mặt cô, cười cười: - Ăn không?
- Ăn. Cô liếc hắn khinh thường, cũng có chút khinh bỉ chính mình.
Mọi người lại bị cảnh này làm cho khó thở, từ ngày chứng kiến những khung cảnh thế này, bọn họ hình như đã tăng thêm được nhiều phần chịu đựng rồi thì phải. Nếu có người bắt bọn họ tra tấn mà lại dùng cây lau để cù léc chắc bọn họ sẽ chịu đựng được.
Doãn Chính thì cảm thấy rất thú vị, vui vẻ khỏi nói, đại ca đã tìm được sự sống cho bản thân mình rồi.