La Sinh vừa cảnh cáo Hoàng Lão xong cũng chú ý thấy Thúy Yên đang đứng đó liền khẽ mỉm cười thăm hỏi:
"Việc xấu trong giáo để Thúy Yên cô nương chê cười rồi, thật có lỗi!"
"La Sinh tiền bối đừng nói vậy, ta lại thấy không khí trong Giáo rất hòa hợp, mọi người cũng rất hòa đồng khác xa so với tưởng tượng của ta!"
"Ha ha, tất cả đều là nhờ công lao của Giáo chủ, nếu không có ngài ấy dù là ta hay bất kì ai trong bọn họ đều không thể nào có được thành tựu như bây giờ!"
La Sinh chắp tay sau lưng thổn thức cảm khái.
"Ừm, ta cũng cảm thấy Lục Huy là một người tuyệt vời, chỉ tiếc! "
Thúy Yên mỉm cười đồng ý nhưng rồi lại hơi ảm đạm.
La Sinh vừa nhìn đã biết nàng nghĩ gì nên đành im lặng không nói.
Chuyện giữa nàng cùng với Giáo chủ tuy không quá rõ ràng nhưng bọn họ cũng biết một hai.
Hai người đã từng là một đôi thần tiên quyến lữ nhưng đáng tiếc cuối cùng lại chia xa.
Hiện tại Giáo chủ cũng đã có con nhỏ, còn nàng vẫn vương vấn mong.
"Ài, chỉ mong tiểu cô nương này nhanh chóng quên đi nếu không càng kéo dài lại càng đau khổ a!" La Sinh cũng thầm than thở.
"Mà nếu Giáo chủ lại kiếm thêm một cô vợ nữa chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?" Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ thú vị, cảm thấy rất có thể thực hiện được.
Hắn lại một lần nữa nhìn kĩ nàng cảm thấy tiểu cô nương này cũng không tệ, có thực lực, có nhan sắc, tính cách dịu dàng quả thực hình mẫu thê tử lý tưởng.
Với lại lấy tình cảm nàng dành cho Giáo chủ chắc cũng không để ý đâu?
Ừm, xem ra sau này phi thăng gặp lại Giáo chủ nên đề xuất cho người chút ý kiến a!
Đúng lúc này La Sinh cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh không kém gì hắn đang cấp tốc đến gần.
La Sinh ngưng thần dò xét lập tức ngạc nhiên, người tới không ngờ lại là Cung Chủ Bách Liên Cung Hạ Liên Thanh!
Tuy không hiểu nàng đến đây có việc gì nhưng vì lễ nghĩa hắn vẫn nhanh chóng đi ra đón tiếp nhưng trong giọng nói lại hơi âm dương quái khí:
"Hạ Cung chủ, khách quý khách quý a, đã lâu rồi không gặp, xin lỗi đã không tiếp đón từ xa!"
Hạ Liên Thanh phiêu nhiên bay xuống, phong thái xuất trần tựa như một vị tiên tử giáng thế khiến người không khỏi ghé mắt liếc nhìn.
Nàng khẽ đưa tay vê một ngọn tóc lười biếng nói:
"Thì ra là Đại Hộ Pháp, xin chào !"
La Sinh cũng không để ý nhiều, bộ dáng cùng tính cách của nàng hắn nhìn nhiều nên cũng quen.
Trên đời này nói ai hiểu rõ Hạ Ngưng Thanh nhất ngoài nàng cùng sư phụ nàng thì có lẽ những nguyên lão Thiên Ma Giáo cũng rõ nhất.
Các ngươi thử nói một người năm lần bảy lượt bị Giáo chủ đánh bại nhưng vẫn tới tới lui lui đến cửa khiêu chiến lại đến mức dần dần cũng thành quen thuộc rồi đành mặc kệ nàng.
Thời điểm đó may mà Giáo chủ ngăn cản không cho phép ra tay nếu không có khi cả giáo phái đều đi ra đánh hội đồng cho xả giận rồi!
Tiêu Hình và Trịnh Phàm lúc này cũng cảm nhận được khí tức quen thuộc, đi ra xem xét biết người tới là ai liền không có hứng thú.
Trịnh Phàm còn âm dương quái khí nói:
"Hạ Cung Chủ lâu ngày buồn bực lại đến cửa muốn 'vận động tay chân' sao? Thứ lỗi, chúng ta còn có thương tật trong người nên cũng đánh không lại đâu a!"
Hạ Liên Thanh thấy thế cũng hơi sinh khí muốn ra tay, nàng chỉ là đi tìm đồ nhi thôi, cái đám lão già này lại muốn mượn chuyện năm xưa trêu chọc nàng?
Tức chết bản cung chủ!
Thúy Yên không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao nhưng thấy bầu không khí hơi kì lạ, sư phụ cũng đang phát hoả muốn ra tay liền vội vàng đứng ra hoà giải:
"Sư phụ, các vị tiền bối, chúng ta đều là minh hữu cả, có gì từ từ ngồi xuống nói chuyện a!"
"Hừ!" Trịnh Phàm liếc xéo Hạ Liên Thanh một cái không cho nàng sắc mặt tốt rồi hừ lạnh quay người đi.
Hạ Liên Thanh cũng không để ý đến bọn họ nữa mà bắt đầu lo lắng quan sát Thúy Yên.
Nàng một đường lần theo khí tức tìm tới đây, trên đường cũng lo lắng không ngừng nhưng xem ra 'tất cả' đều ổn thoả!
Sư đồ gặp mặt nhìn thấy đồ nhi an toàn trong lòng Hạ Liên Thanh cũng vô cùng nhẹ nhõm nhưng ngoài miệng vẫn quở trách:
"Nha đầu, từ sau không được xung động như thế nghe chưa? Con có biết làm như vậy nguy hiểm lắm hay không? May mà không sao nếu không tức chết ta rồi!"
"Con biết rồi sư tôn, từ sau đồ nhi nhất định sẽ không như vậy nữa!" Thúy Yên níu cánh tay sư phụ vung vẩy nũng nịu nói.
Hai sư đồ hai vị mỹ nhân một ngây thơ dịu dàng một yêu mị thành thục cùng đứng chung một chỗ khiến các đệ tử Thiên Ma Giáo được một phen mở mang tầm mắt, cho dù là mấy vị nguyên lão có hơi phản cảm với nàng trong lòng cũng không khỏi thầm khen một tiếng.
Tư sắc đệ tử Bách Liên Cung quả thực thập toàn thập mĩ!
"Ta nghe nói Thiếu Giáo chủ nhà các ngươi bị thương, con bé không sao chứ?" Hạ Liên Thanh cũng chú ý tới Tiểu Thanh Trúc đang yên tĩnh nằm ngủ trong phòng không khỏi quan tâm hỏi một câu.
"Đa tạ Hạ Cung chủ quan tâm, Thiếu Giáo chủ đã không sao rồi!" Hạ Dung cười cười vội tiếp lời, nàng cũng sợ mấy vị kia lại cãi lộn ảnh hưởng cũng không tốt.
"Ừm, đây là Mộc Liên Tử của cung chúng ta, nó có công hiệu bồi bổ trị thương rất tốt, đoạn ngươi đem nấu cho nàng dùng đi!"
Nghĩ nghĩ một lát Hạ Liên Thanh lấy ra mười hạt sen xanh bóng ướt át , mỗi hạt đều tròn mẩy toả ra sinh cơ bàng bạc.
Mộc Liên Tử - linh vật dưỡng thương vô cùng quý hiếm.
Tuy nó không có trong danh sách dược tại luyện đan nhưng khi lấy ra nấu nướng hương vị lại vô cùng tuyệt vời mà công hiệu cũng vô cùng kì diệu.
Bởi vậy tuy không quý giá đến mức người người tranh đoạt nhưng vẫn thụ thế nhân truy phủng.
Mà loại Liên Tử này rất khó nuôi dưỡng, cũng chỉ có Bách Liên Cung điều kiện thích hợp cho hoa sen sinh trưởng mới có khả năng dưỡng thành nhưng số lượng cũng cực kì ít, một lần lấy ra mười hạt cũng coi như đại xuất huyết!
Mấy vị Hộ Pháp nhìn vậy cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng lần này con mụ dở hơi này lại hào phóng tới vậy, nhưng như thế cũng tốt Thiếu Giáo chủ xác thực đang cần những vật này để hồi sức.
Trải qua lần này ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Liên Thanh cũng thoải mái hơn nhiều.
Thúy Yên cũng nhìn sư phụ mình với ánh mắt cảm kích.
Hắc Dung không suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Mộc Liên Tử nàng liền vui mừng nói lời cảm tạ rồi không khách khí nhận lấy dự định đem hầm một nồi cháo bồi bổ cho Thiếu Giáo chủ.
"Đúng rồi Giáo chủ nhà các ngươi đâu?" Hạ Liên Thanh đã đến một lúc lâu cũng không thấy Lục Huy vẫn chưa xuất hiện nên kì quái hỏi một câu.
"Ngài ấy đã phi thăng trước một bước rồi!" La Sinh hơi ảm đạm nói.
"Phi thăng? Lúc nào?" Thúy Yên cũng hơi tò mò, lúc trước thời gian cấp bách bọn họ chỉ nói Lục Huy không ở đây nhưng bây giờ mới biết hắn đã phi thăng.
"Từ sau Thánh Chiến lần trước chúng ta đã không gặp lại, có lẽ là từ lúc đó đi!"
"Nhưng không phải đại môn đó do Thánh Địa nắm giữ sao? Hắn một mình tới đó làm sao địch lại?" Thúy Yên lo lắng hỏi.
Hạ Liên Thanh cũng hơi hồi hộp.
"Ngài ấy nói tự có con đường khác nhưng không nói địa chỉ cụ thể ở nơi nào, chỉ nói nếu sau này có khả năng phi thăng thì chắc chắn sẽ gặp lại!"
"Vậy a, có lẽ giờ này hắn cũng thành công rồi đi?"
"Chắc chắn là vậy!"
Hạ Liên Thanh nghe thấy Lục Huy đã phi thăng vừa thở phào nhẹ nhõm lại có chút mất mát.
Tính ra nàng còn lớn tuổi hơn cả Lục Huy nhưng đại hải sóng sau đè sóng trước, bây giờ tu vi hắn còn vượt xa nàng quá nhiều, sau này có lẽ cách biệt càng lớn hơn đến mức không cách nào với tới.
Nghĩ vậy nàng lại hơi buồn bã!
Nhưng không sao, dù sao nàng và hắn cũng không có quan hệ gì, có cũng chỉ là một phía đơn phương!
Nhưng lại khổ cho đứa đồ nhi ngốc này a!.