Bình minh đã qua, ánh mặt trời cũng bắt đầu trở nên hơi gay gắt, Lục Hồ vô cùng quyến luyến liếc nhìn mặt trời đã lên cao, hình như cảnh đẹp ban mai quá ngắn vẫn còn chưa khiến con bé hoàn toàn thỏa mãn.
"Phụ thân, bình minh thật đẹp, ngày mai chúng ta lại cùng ngắm a!"
Tiểu Hồ Ly rúc đầu trong ngực cha mình thấp giọng nỉ non.
"Ừ, nhưng con đừng có ngủ dậy muộn quá a, ngủ dậy muộn là không có đâu!" Lục Huy mở miệng trêu đùa.
"Con mới không có, Tiểu Hồ dậy sớm nhất!" Tiểu Hồ Ly khẽ chu môi nhỏ phản bác.
"Biết đâu a..."
"Hứ, phụ thân xấu, con mới không ngủ nướng!"
"Ha ha ha..."
Hai cha con không ngừng trêu chọc lẫn nhau, trong sơn cốc nhỏ đầy ắp tiếng cười cùng hờn dỗi.
Mỗi ngày mới chỉ cần nhìn thấy những nụ cười tươi trẻ này Lục Huy liền cảm thấy vô cùng ấm lòng, dường như được tiếp thêm một dòng năng lượng mới.
Nhưng giá như...
Ài, sẽ sớm thôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết!
"Tiểu Hồ, con lại đây!" Lục Huy nhẹ giọng kêu gọi.
"Dạ, phụ thân kêu con có chuyện gì không?" Lục Hồ hiếu kì hỏi.
"Cũng không có gì, con đem viên đan dược này nuốt xuống đi, đến lúc đó con sẽ sớm hồi phục được."
Lục Huy đem lọ Cửu Chuyển Xích Dương Tán lấy ra đưa cho Tiểu Hồ Ly ra hiệu cho con bé nhanh phục dụng.
Lục Hồ đem bình đan dược trị thương tiếp lấy, vừa dò xét vừa hiếu kỳ hỏi:
"Nhưng phụ thân, con không có bệnh gì a, không uống được không?"
"Không được, con còn một số bệnh ngầm, nếu không uống sẽ không khỏi được, Tiểu Hồ cũng không muốn sau này bị tái bệnh đi?"
"Không muốn, không muốn!" Tiểu Hồ Ly lắc đầu như trống bỏi.
Nói rồi con bé mở nắp ra, đưa lên mũi ngửi ngửi, Lục Huy cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt từ đó toả ra, chỉ hít nhẹ một hơi cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, khí huyết lưu thông vô cùng thuận lợi, thân thể huyết nhục truyền đến cảm giác khao khát, ẩn ẩn có cảm giác như chỉ cần đem bình đan dược kia phục dụng sẽ ngay lập tức liền đột phá.
Lục Huy vô cùng kinh ngạc, hắn biết đồ hệ thống đem tặng chắc chắn thuộc hàng tinh phẩm nhưng không ngờ công hiệu lại mạnh tới vậy, hắn mới dùng qua một viên Cường Hoá Đan, cường độ thân thể liền gia tăng không ít, nếu mình có thể được một viên thì không biết thân thể sẽ đột phá đến một bước nào a!
Ài, chỉ tiếc con hàng hệ thống này quá keo kiệt, không điểm hình tượng thì linh thạch, hở chút lại muốn bắt chẹt hắn, nếu không phải không có biện pháp thì hắn cũng muốn lôi cái hệ thống này ra hành hạ một lần cho sướng tay rồi!
Lục Hồ hơi đánh giá, cảm thấy không tệ liền mở miệng một ngụm đem tất cả đều nuốt xuống, xong xuôi còn thò lưỡi ra liếm liếm mép bình phẩm một câu:
"Cũng ngon a, có vị giống mật ong, còn nữa không thế phụ thân?"
Lục Huy nghe thế thì trong lòng thầm mắng một câu, cái đồ chơi này phụ thân ngươi cầu mãi còn không được, thậm chí đến hình dáng ra sao còn không biết, ngươi uống thì uống đi đằng này lại còn nói với ta ăn ngon, rồi còn nữa không?
Đây là lời người có thể nói sao?
Ngươi là muốn phụ thân ngươi tức chết! Đau lòng a!
"Thuốc không thể uống linh tinh được, ngần đó là đủ rồi!" Lục Huy nén giận trả lời.
"Thật tiếc a!"
"A...!Phụ thân, nóng, con nóng!"
"Đau...đau nữa, đau!"
Đột nhiên Tiểu Hồ Ly hơi cúi đầu, thân hình quằn quại la hét.
Lục Huy thấy vậy cũng vô cùng lo lắng, hắn biết đây là thuốc đang phát huy tác dụng nhưng cụ thể tình hình ra sao thì hắn cũng không rõ, dù sao lọ Cửu Chuyển Xích Dương Tán này cũng chỉ có một bình, khi nó phát huy tác dụng sẽ xảy ra biến đổi như thế nào Lục Huy cũng không tài nào biết được.
"Nóng...nóng...!Phụ thân, lạnh...con lạnh!" Lục Hồ thều thào rên rỉ.
Đúng lúc này, trên thân Tiểu Hồ Ly lại bốc lên từng luồng nhiệt khí, thân thể trở nên đỏ bừng, một lúc sau lại có hàn khí bốc lên, hàn băng bao phủ khiến con bé run cầm cập...
Lục Hồ ngay lập tức liền lâm vào hôn mê, trong miệng vô thức phát ra từng tiếng rên rỉ đau đớn.
Chưa dừng lại ở đó, hết hàn băng lại đến độc vụ màu đen, lôi đình tố thể, sinh cơ trị thương,...
Hết biến hoá này lại đến biến hoá khác, hết thảy tổng cộng có chín loại biến hoá lặp đi lặp lại liên tục không ngừng.
Tuy biết khả năng xảy ra chuyện vô cùng thấp nhưng Lục Huy vẫn không nhịn được mà lo lắng, hắn muốn vuốt ve giúp con bé làm giảm cơn đau nhưng lại sợ xảy ra sai xót, bất lực, hắn đành thấp thỏm hỏi thăm hệ thống:
"Hệ thống, con bé sẽ không sao chứ?"
[Kí chủ yên tâm, đây là hiện tượng bình thường sau khi phục dụng Cửu Chuyển Xích Dương Tán, khi dược lực phát huy sẽ có tổng cộng chín loại biến hoá và trải qua chín chín tám mốt lần rèn thể thì sẽ hoàn toàn thành công, đến lúc đó kinh mạch nối liền, thay da hoán cốt, có thể nói là hoàn toàn lột xác đạt tới một độ cao mới!]
Mặc kệ Lục Huy lo lắng, hệ thống vẫn dùng cái giọng điệu lạnh băng không nhanh không chậm giải thích, dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến nó.
Mà Lục Huy nghe vậy cũng hơi yên lòng, hắn đưa mắt nhìn sang quả thực tình trạng của Tiểu Hồ Ly lúc này giống hệt như những gì hệ thống nói, đồng thời cũng đã bước sang vòng lặp thứ hai, ước chừng còn bảy vòng nữa thì sẽ hoàn thành.
Dù đã được khẳng định nhưng nhìn con bé phải chịu đau đớn lặp đi lặp lại không ngừng đáy lòng Lục Huy cũng vô cùng đau xót.
Nhưng hắn biết ngọc không mài không thành ngọc tốt, những đau khổ mà hiện tại con bé phải chịu cũng chỉ là một điểm đau đớn nhỏ trong con đường cường giả sau này.
Tu Tiên giới hiểm ác, sơ sẩy một chút là mất mạng, muốn đạt được cơ duyên cùng thực lực thì thứ phải đánh đổi không chỉ là đau đớn mà có khi còn là cả tính mạng của bản thân.
Cho nên, dù thế nào cũng phải chịu đựng, chỉ có dựa vào bản thân tự cố gắng vượt qua mới đạt được thành quả tốt nhất!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lục Huy cũng có chút ghen tị với con gái đồng thời cũng vô cùng bất mãn trước hành động 'bất công' của hệ thống:
"Hệ thống, ngươi không thể cho ta một viên Cửu Chuyển Xích Dương Tán khác sao?"
[Không thể!] Hệ thống chém đinh chặt sắt trả lời.
"Ngươi xem ta cũng 'lao tâm khổ tứ' rất nhiều, hơn nữa sau này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm bất ngờ, ngươi không thể cho một viên phòng thân sao?"
[Không thể!]
[Kí chủ ngươi cũng đừng mơ tưởng hão huyền, muốn phục dụng Cửu Chuyển Xích Dương Tán cần có hai điều kiện bắt buộc: thứ nhất nhất định phải có căn cơ hùng hậu, thứ hai nhất định phải trọng tố tu vi.
Kí chủ chỉ phù hợp với điều kiện thứ nhất, còn điều kiện thứ hai...!kí chủ ngươi cũng không muốn phế tu vi a!]
Lục Huy có thể nghe ra hệ thống đang châm biếm hắn, nhưng quả thật điều kiện có chút hà khắc, nếu không bất đắc dĩ cũng không ai muốn phục dụng loại đan dược này.
Tuy hiệu quả của nó vô cùng tuyệt vời nhưng ngộ nhỡ căn cơ thiếu hụt không chống đỡ nổi dược lực thì kết cục chắc cũng không dễ nhìn.
Hơn nữa nếu hắn trọng tu không nói tới có thể trong thời gian ngắn tu luyện tới cảnh giới hiện tại hay không, riêng vấn đề tự phế tu vi cũng đã không dễ dàng rồi, sơ xẩy một cái là hủy luôn cả tính mạng!.