Mà trước đó dù là Tiểu Thanh Trúc hay Tiểu Hồ thì các nàng đối với hắn đều chỉ như có cũng được không có cũng không sao, chăm một cũng là chăm chăm hai cũng là chăm.
Nhưng chỉ có hắn mới chân chính hiểu được: không có các nàng hắn không còn là hắn mà chỉ là một con người lạnh lùng chỉ biết trốn tránh với cái cớ ẩn cư!
Trước đó không lâu Lục Huy đã hoàn toàn tỉnh ngộ những lời hắn đã nói như 'chuyển sinh sẽ sống một cuộc đời mới' đều là giả dối, hắn vẫn chưa hề quên đi cái bóng cô độc của kiếp trước, vẫn luôn bị nó dày vò không thể thoát ra.
Tuy nói rằng sẽ cố gắng bảo vệ cuộc sống tươi đẹp đó nhưng tất cả liệu có phải là thật?
Không, hắn làm tất cả cũng chỉ vì! hắn không muốn cô độc!
Mà các nàng cũng chỉ là một công cụ trợ giúp!
Thế nhưng hắn đã hoàn toàn sai, cũng hoàn toàn tỉnh ngộ: các nàng đều là những tiểu sinh linh đáng yêu và cũng là! con của hắn.
Những tiếng 'phụ thân, phụ thân' non nớt hồn nhiên đó đã từng bước từng bước làm tan chảy trái tim hắn, để hắn lần đầu tiên cảm giác được tình yêu thương cùng sự ỷ lại, đây là những cảm giác mà trước nay hắn chưa từng dám nghĩ tới.
Thế nhưng tất cả đều chân thực như vậy.
Hắn không phải một đứa trẻ mồ côi cơ cực thiếu thốn tình yêu thương mà là một người cha, một người cha thực thụ, một người đáng tin để con gái hắn hoàn toàn có thể yên tâm dựa dẫm.
Hắn! là một người cha thực thụ!
Hắn! sẽ làm tất cả để giữ gìn niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này!
Tận hưởng từng cơn gió đêm hơi se lạnh, trong lòng Lục Huy cũng bình tĩnh xuống, hắn ngồi xếp bằng vận khí ổn định lại tâm thần.
Một nén nhang sau khi trạng thái đã hoàn toàn khôi phục Lục Huy lấy ra một viên Huyết Khí Đan đem phục dụng vận công luyện hoá.
Dưới tác động của Huyết Ma Chú đan dược nhanh chóng bị hòa tan hoá thành từng tia huyết khí nhỏ bé len lỏi khắp các tế bào tẩy luyện thân thể sau đó lại bị thôi thúc vòng ngược về tâm.
Một vòng tuần hoàn liên tục lặp đi lặp lại, qua vài chu thiên dưới sự dung hợp của Huyết Khí Đan nồng độ của Huyết Khí trong cơ thể cũng đã mạnh hơn một tia.
— QUẢNG CÁO —
Nửa canh giờ sau Lục Huy mới thu công thở ra một ngụm trọc khí.
Hắn đã luyện hoá xong đan dược!
Cảm thụ qua nồng độ Huyết Khí trong tim Lục Huy cũng vô cùng hài lòng, nửa canh giờ tu luyện đã có hiệu quả!
Mặc dù hiệu quả không phải rất rõ ràng nhưng thật có tăng trưởng.
Lục Huy thử điều động khí huyết liền cảm thấy vô cùng thông thuận, qua nhiều lần tinh luyện khả năng khống chế đối với huyết dịch cũng đã tăng lên rất nhiều.
"Xem ra hiệu quả thật sự của Huyết Khí Đan ngoài gia tăng Huyết Khí ra thì khả năng khống chế mới là thu hoạch bất ngờ a!"
Không thể không nói thu hoạch bất ngờ này làm cho Lục Huy vô cùng hài lòng.
Độ thuần thục càng cao thực lực của hắn lại càng mạnh, nếu có thể luyện đến mức nhất niệm điều động như trong chú pháp đã nói qua thì đến lúc đó bất kì kẻ thù nào cũng không đáng lo ngại a!
Không dừng lại ở đó, Lục Huy lại lấy ra một viên Huyết Khí Đan tiếp tục vận công tu luyện.
Sống giữa tu chân giới thực lực vi tôn này chỉ có sức mạnh mới là chân lý duy nhất!
Tuy đến thế giới này chưa được năm năm nhưng thân là Giáo chủ Thiên Ma Giáo Lục Huy cũng đã hiểu ra rất nhiều điều.
Ở Thiên Việt đại lục hắn được coi là mạnh nhất nhưng ở bên ngoài hắn cũng chỉ là một hạt bụi trong mắt các vị đại năng.
Mặc dù không biết kẻ thù chân chính của Tiểu Thanh Trúc mạnh đến mức nào nhưng chắc chắn hẳn rất mạnh.
Vì vậy muốn cứu con bé trước hết phải khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ! cho dù phải dùng biện pháp cực đoan!
Vào thời khắc này trên thân Lục Huy đột nhiên loé lên một tia sát khí không dễ phát giác.
— QUẢNG CÁO —
Bản tôn vẫn còn ngồi xếp bằng luyện hoá đan dược nhưng sâu trong thức hải Sát Linh lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt nó đỏ như máu chất chứa sự bạo ngược vô tình tưởng chừng một giây sau chỉ cần bắt gặp sinh linh nào đó nó đều sẽ vô tình diệt sát!
Suy tư một lát Lục Huy liền toàn bộ đầu nhập vào luyện hoá đan dược mong muốn có thể nhanh chóng đề thăng thực lực.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, Giờ Mão đến ( khoảng 5 giờ - 7 giờ ), màn đêm u tối đã dần lui xuống, thay vào đó là những tia nắng ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua tầng mây chiếu xuống đại địa báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu!
Một đêm qua đi Lục Huy đã luyện hoá được sáu viên Huyết Khí Đan, Khí Huyết chi lực lại tăng trưởng thêm không ít khiến hắn vô cùng vui mừng.
"Ưm, phụ thân buổi sáng tốt lành!" Lục Hồ bị tia nắng ban mai dịu nhẹ chiếu vào, nàng khẽ dụi mắt mơ màng thức giấc.
"Con cáo lười, dậy rồi a! Hôm nay không ngủ nướng nữa sao?" Lục Huy vừa vuốt đầu nàng vừa hòa ái mỉm cười.
"Ừm! Tiểu Hồ ngoan, Tiểu Hồ dậy sớm!" Tiểu Hồ Ly gật đầu ngoan ngoãn rồi khẽ dụi đầu vào lòng bàn tay hắn híp mắt hưởng thụ.
Một lúc sau nàng uể oải bò ra bờ suối hứng một ngụm nước súc miệng rồi chải chuốt bộ lông trắng muốt.
Xong xuôi tất cả Tiểu Hồ Ly mới khẽ vểnh đôi tai dài, xù lông mềm nằm ngửa phơi bụng thích ý đón nhận từng tia sáng ban mai ấm áp.
Lục Huy thấy vậy cũng học theo nàng dang tay ra hít một hơi thật dài cảm thụ không khí ban mai tươi mát, hắn mở miệng cảm thán:
"Lâu lắm rồi ta mới cảm thấy thư thái như thế này a!"
"Phụ thân phụ thân, người nhìn kìa, mặt trời thật đỏ, thật to a! Oa, nó biết bay kìa!" Đột nhiên Lục Hồ vừa chỉ vuốt vừa thốt lên thích thú như khám phá ra được điều gì mới lạ.
Lục Huy nhìn theo nàng chỉ thấy mặt trời to tròn đỏ au đang theo sau vách núi từ từ bay lên cao.
Sơn cốc bọn họ ở cũng vô cùng thoáng đãng có thể hoàn mĩ quan sát cảnh bình minh.
Lục Huy cũng cảm thấy không tệ, hồi trước hắn cũng từng nhiều lần cùng Tiểu Thanh Trúc đứng bên bờ biển bên ngoài Thành Ngư Thôn ngắm nhìn bình minh trên biển.
Biểu cảm của Lục Hồ cũng y hệt như nàng lúc đó.
— QUẢNG CÁO —
Một lần nữa nhìn thấy nụ cười hồn nhiên này bất tri bất giác trong lòng hắn lại thấy ấm áp!
"Ừ, thật đẹp a!" Lục Huy cũng hùa theo nàng.
Hai cha con ngồi song song với nhau, một người chỉ yên lặng mỉm cười, một người lại ríu rít liên tục không ngừng.
Vừa tĩnh vừa động hai khung cảnh tưởng như trái ngược hoàn toàn nhưng khi đặt cùng nhau lại hợp đến lạ thường.
Một bức tranh yên bình tuyệt đẹp!
Vào lúc này Lục Huy chỉ cảm thấy thỏa mãn vô tận, đây chính là ước mơ mà hắn hằng mong ước!
Vừa giản dị lại vừa xa xỉ!
Đối với một số người điều này vô cùng đơn giản nhưng đối với hắn đó lại là niềm hạnh phúc hiếm hoi.
Khẽ cúi đầu nhìn Tiểu Hồ Ly đang si mê ngắm bình minh Lục Huy cảm thấy tất cả việc mình làm đều đáng giá.
Hắn là một người cha, một người sẽ dùng hết tất cả để đổi lấy yên bình cho con cái và giữ được những nụ cười này của chúng.
Gia đình một nhà ba người tuy chưa trọn vẹn nhưng rất nhanh thôi hắn, Tiểu Thanh Trúc, Tiểu Hồ Ly sẽ được quây quần và cùng! ngắm cảnh bình minh!.