Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Lâm Khánh Đông kỳ lạ nói: "Có gì khác biệt sao? Không phải đều là ngón tay sao?"

"Đương nhiên là khác, nếu là ngón cái, thì rất nghiêm trọng, còn không biết bị phạt bao nhiêu năm nữa."

Lâm Khánh Đông giật mình, nói: "Thật đúng là để cho con đoán đúng, chị họ của con nói là gãy ngón cái. Con bé nghĩ chỉ là một ngón tay thôi, không phải chấn thương nghiêm trọng gì, nội tạng, mắt, tay chân đều không sao, nên chắc không có gì to tát, vì vậy muốn ba giúp tìm mối quan hệ. Dù sao cũng xảy ra ở Giang Ninh mà."

"Ba có thể tìm được mối quan hệ gì chứ, ba chỉ là người buôn bán nhỏ, bình thường bọn họ đều coi thường ba, có việc lại nhớ đến ba. Chẳng qua con đừng nói chuyện con quen biết La đội, nếu không sẽ rắc rối, nhớ chưa."

Lâm Linh cười lạnh nói: "Gãy ngón cái tương đương với việc mất phần lớn chức năng của cả bàn tay, để cho vị hôn phu của chị họ ngồi tù đi, đây không phải là chuyện gì to tát à?! Vậy còn chuyện gì mới là chuyện to tát?"

"Ai cũng đừng quan tâm, con gọi điện cho mẹ, để bà ấy có chuẩn bị tâm lý, rồi tiễn người đi."


Lâm Khánh Đông nghe xong cũng hơi giật mình, thời đại của ông, đánh nhau là chuyện thường ngày, chuyện đập vỡ đầu người cũng không ít.

Cũng chưa từng nghe ai bị gãy ngón tay mà xử lý nghiêm trọng như vậy? Có vẻ như, ông đã lỗi thời rồi.



Lâm Khánh Đông suy nghĩ một chút, liền hiểu ra: "Cũng đúng, nếu ngón cái bị gãy, mở nắp chai cũng khó, quả thực không giống nhau. Lần sau ba phải nói với chú ba của con một tiếng, sau này đừng nghĩ đến việc dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết mọi chuyện nữa, thời thế đã thay đổi, không phải mười mấy năm trước nữa."

Lâm Linh cũng cảm thấy Lâm Khánh Đông có suy nghĩ này là chuyện tốt, sau này pháp luật sẽ ngày càng hoàn thiện, con người nhất định phải thích ứng với môi trường để thay đổi cho phù hợp.

Xuống đến dưới lầu, Lâm Khánh Đông đi đậu xe, sau đó theo sau hai chị em lên lầu.

Mở cửa, Lâm Linh liền nhìn thấy một cặp mẹ con đang ngồi trên ghế sofa, dì cả của cô Diêu Xuân Lan, có vài phần giống mẹ cô, nhưng khí chất khác nhau. Mẹ cô hiền dịu hơn, còn Diêu Xuân Lan lại sắc sảo hơn.

Vào trong, trước tiên Lâm Linh lịch sự chào hỏi hai mẹ con này, Lâm Khánh Đông theo sau, đóng cửa lại, rồi nói: "Chị cả, Linh Linh mới trở về không lâu, nên hơi nhút nhát. Với lại cũng đã lớp 12, một tháng nữa là thi cuối kỳ. Trường học giao một đống bài tập, phải thức khuya mới làm xong. Cho nên đứa trẻ không ở đây cùng chị, để nó đi làm bài tập trước đi." Nói xong, ông nháy mắt với Lâm Linh, ra hiệu cho cô dẫn Lâm Giảo về phòng, không cần quan tâm đến những chuyện này.

Lâm Linh cũng không muốn dính vào những chuyện thị phi này, liền kéo tay Lâm Giảo, nói có bài vật lý muốn nghiên cứu với cô ấy, hai người cùng vào phòng Lâm Linh.

Sau khi cô vào nhà, ánh mắt của Diêu Xuân Lan liền đổ dồn vào cô, đợi Lâm Linh vào phòng, bà ta mới thu hồi ánh mắt, nói với Diêu Ngọc Lan: "Con bé này có vẻ béo lên rồi, chị nghe người ta nói lúc nó mới về gầy lắm, đây là do cô nuôi béo lên. Nhưng chị thấy sao nó lại không thích nói chuyện vậy?"


Diêu Ngọc Lan hơi ngước mi mắt, lạnh nhạt nói: "Không phải, con bé học cả ngày, mệt lắm, còn một đống bài tập phải làm nữa, để nó nghỉ ngơi một lát."

Trong lòng Diêu Xuân Lan không nghĩ vậy, bà ta đã nghe người nhà nói, con gái mà Diêu Ngọc Lan tìm về nhút nhát sợ sệt, bây giờ bà ta cũng nhìn thấy rồi, bà ta cảm thấy người ta nói không sai.

Nhưng hôm nay bà ta đến để cầu xin người ta giúp đỡ, tất nhiên bà ta sẽ không nói mấy lời khó nghe.

Vì vậy, bà ta nén sự khó chịu trong lòng, hỏi Diêu Ngọc Lan: "Người yêu của Tiểu Quyên vẫn còn bị giam ở khu vực Lịch Sơn, chuyện này chị đã nói với hai người rồi, hai đứa nó cũng đã định ngày cưới, họ hàng đều biết. Vào lúc này xảy ra chuyện, cô nói đi, chúng ta nhìn mà không giúp cũng không hợp lý phải không?"

Diêu Ngọc Lan cười lạnh, nói: "Chị cả, chị nói vậy làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ đó. Trước đây chị nói với tôi là nhà người yêu Tiểu Quyên rất giàu có, có công ty ở nhiều tỉnh, nhà bọn họ chỉ riêng xe thôi cũng đã vài chiếc. Nhà bọn họ lợi hại như vậy, chuyện này sao lại phải nhờ chị ra mặt?"

"Loại ông chủ lớn như vậy, chắc chắn quen biết nhiều người, mạng lưới giao tiếp cũng rộng. Con trai nhà bọn họ gặp chuyện, để bọn họ nghĩ cách không phải tốt hơn sao? Sao lại đến lượt nhà mình?"


Diêu Xuân Lan biết bà muốn đẩy trách nhiệm, có chút nóng lòng, nói: "Không phải vậy, hai đứa trẻ sắp kết hôn rồi, bên này của chúng ta cũng không thể không quan tâm được?"

"Huống chi nhà máy của bên thông gia mở cũng không nhỏ, nhưng bọn họ không có sản nghiệp gì ở Đông Xuyên. Còn em rể thì khác, cậu ta ở Giang Ninh nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng quen biết vài người, dù sao cũng tốt hơn mấy người mới đến như chúng ta."

Diêu Ngọc Lan bất đắc dĩ nói: "Nói cho dễ nghe Khánh Đông là ông chủ nhỏ, thực ra anh ấy cũng không có bản lĩnh gì, bình thường làm việc cũng phải năn nỉ hết người này đến người khác, rất vất vả."

"Phía cảnh sát, anh ấy thật sự không có tác dụng, anh ấy chỉ là người buôn bán nhỏ, ai quen biết anh ấy chứ? Chị nói đúng không? Nên chuyện này chúng tôi thật sự không có cách nào."

Trước đó bà đã từ chối khéo léo nhiều lần, thậm chí còn để Lâm Khánh Đông tìm cớ không về nhà. Nhưng Diêu Xuân Lan cứ giả vờ như không hiểu, ăn ở đây một bữa trưa và một bữa tối, vẫn không có ý định rời đi, nhất định phải ở lại đợi Lâm Khánh Đông.

Điều này khiến Diêu Ngọc Lan vừa tức giận vừa bất lực, nhưng dù sao Diêu Xuân Lan cũng là chị gái của bà, bà cũng không thể thật sự đuổi người đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận